Hợp đồng đã ký xong, Lâm Dương nhìn về phía Định Mao một cái.
Định Mao giật mình một cái, liền nói: “Các vị, mời đi bên này!”
Nói xong liền dẫn hai người đi đến một mảnh đất trống phía sau hội bán đấu giá.
Trên mảnh đất trống này có sân bóng đá lớn nhỏ, là Long Đằng chuẩn bị dùng đề xây dựng tòa nhà mới.
Tên Nghị quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: “Nơi này có hơi chật, nhưng cũng không sao.”
“Chúng ta bắt đầu thôi.“ Lâm Dương chắp hai tay ra sau lưng.
“Thế nào? Bác sĩ Lâm không châm cứu làm tăng sức mạnh cơ thể trước sao?
Anh không được tính là võ y chính gốc, không dùng kim châm, không phải là anh rất thiệt thòi sao?“ Nghị nhìn anh một cái nói.
“Không gấp.” Lâm Dương nói.
“Xem ra trong mắt bác sĩ Lâm, tôi vẫn chưa lọt được vào mắt anh nhỉ… Nếu đã như vậy, vậy được, tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Tên Nghị thấp giọng hét, sau đó liền cất bước tiến về phía Lâm Dương.
Sát khí hung tàn bắt đầu từ trong người hắn ta bộc lộ ra.
Những người xung quanh hô hấp trở nên run rầy, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Nghị.
Nhưng sau khi thấy hắn ta chỉ còn cách Lâm Dương khoảng mười mét, đột nhiên lấy bàn chân hung hăng đạp mạnh lên mặt đất một cái.
“Am!”
Mặt dất điên cuồng rung lắc.
Nghị đột nhiên biến mất.
Lâm Dương khẽ nghiêng đầu, mới nhìn thấy hắn đã đến bên cạnh anh từ lúc nào, một nắm đấm cứng như sắt hung hăng đấm mạnh vào huyệt Thái Dương của anh…
Vừa ra tay đã dùng chiêu thức muốn giết người!
Đám người Định Mao, Huỳnh Lam đối với câu nói “nơi này có hơi chật”
của Nghị vẫn có phần chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng ngay vào lúc nắm đấm của Nghị lao đến, bọn họ mới hiều rõ hàm ý của Câu nói này.
Ngay tại thời khắc nắm đấm tiến lại gần huyệt Thái Dương của Lâm Dương, bị anh đưa bàn tay lên chuẩn xác đỡ lấy.
Sau khi hai nắm đấm đụng vào nhau… ‘Bốp!’ Một luồng sóng khí khủng khϊế͙p͙ bắn lan mạnh ra xung quanh.
Toàn bộ những người xung quanh đứng cách bọn họ cả 100 mét cũng đều không kịp phòng bị, bị hất văng ra ngoài.
Định Mao không cần thận một chút liền trực tiếp bị hất lần mấy vòng, trêи mặt toàn là đất cát, vô cùng nhếch nhác.
“Ông chủ, ông không sao chứ!”
“Chúng ta nhanh chóng rút lui ra khỏi đây thôi, những người này đều không phải là người đơn giản đâu!”
Mấy người thủ hạ mà Đỉnh Mao mời đến với mức lương cao đã ý thức được có điều không đúng, liền nhanh chóng đỡ Định Mao từ trêи mặt đất đứng dậy, trốn đến phía sau một công trình kiến trúc.
Đầu Định Mao sưng lên một cục lớn, vừa sờ sờ đầu vừa nhìn về nơi chính giữa của bãi đất trống với vẻ mặt không biết làm sao: “Hai tên này là quái thai à? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Võ công của bọn họ… rất cao sao?”
“Cao… cao không lường được, hơn nữa… còn không phải là võ công binh thường!”
Một võ sư được mời đến liên tục cười khổ nói.
Bây giờ ông ta cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi ông chủ không bảo ông ta lên.
Hoặc là nên cảm kϊƈɦ bác sĩ Lâm.