“Đã xong rồi sao?”
Lệ Vô Cực khá là mừng rỡ, vội vàng hỏi thăm.
“Không chỉ đơn giản như vậy.” Kinh Mẫn yếu ớt nói: “Tuy rằng thiên phú của cậu Lâm này đạt cấp độ quái vật, nhưng Kỳ Lân Biến không phải là công pháp bình thường gì, chỉ một hai lần thì sao có thể dễ dàng hiểu hết được như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn như thế, cậu ta có thể hiểu được những cốt lõi quan trọng thì cũng đã rất tốt rồi.”
“Sư phụ à đừng gấp, chúng ta có thể từ từ làm, đám người kia bây giờ cũng không tính xuống đây, bọn họ còn đang nhậu nhẹt trên khe Phi Ưng.” Lệ Vô Cực nói.
“Hắn là bọn họ cũng học khôn được rồi, biết cho dù chúng ta không đi ra thì cũng không thể chờ lâu ở đây được!”
“Wì sao?”
“Bởi vì chúng ta là người, chúng ta cần ăn cơm uống nước. Đợi tới lúc chúng ta khát nước đói bụng thì tất nhiên là phải ra ngoài thôi, so với việc tới đây bắt chúng ta thì không bằng đợi chúng ta từ từ ló mặt ra đầu hàng.”
Kinh Mẫn nói.
Lệ Vô Cực cau mày.
Anh ta thật sự chưa nghĩ tới trường hợp này.
Nơi này không có nguồn nước, cũng không có thức ăn, cho dù là đất cũng không ăn được, chắc chắn không thể ở đây quá lâu.
Lúc này.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Kinh Mẫn càng ho khan dữ dội hơn, trong miệng không ngừng nôn ra máu, không chỉ có thể, lỗ tai của ông ta, mũi của ông ta, đến cả hốc mắt cũng ứa ra máu, cả người lại càng trở nên đau đớn, dựa người vào vách đá, không thở được.
“Sư phụ ơi!”
Lệ Vô Cực trợn mắt lên vội vàng kêu.
“Bệnh tình của ông ấy… Đã rất nghiêm trọng rồi.”
Lâm Dương mở to hai mắt, khàn giọng nói.
“Bác sĩ Lâm! Vậy phải làm sao bây giờ?
Sư phụ của tôi phải làm sau bây giờ?” Lệ Vô Cực đau khổ nói.
“Phải đi rồi!”
Lâm Dương im lặng, thấp giọng nói.
“BÉ Lệ Vô Cực kinh ngạc nhìn anh.
Lâm Dương không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Kinh Mẫn.
Hô hấp của Lệ Vô Cực phút chốc cứng lại, vội vàng nhìn chằm chằm sư phụ của mình.
Chỉ thấy vẻ mặt của Kinh Mẫn bỗng nhiên đỡ hơn rất nhiều, hơi thở cũng thông thuận hơn nhiều lắm.
Nhìn thấy cảnh này, Lệ Vô Cực lập tức hiểu ra chuyện gì…
Ánh sáng phản chiếu…
“Vô Cực là… Nhớ phải đồng ý với sư phụ…
Đừng… Tiếp tục tập võ nữa…’ Kinh Mẫn yên lặng nhìn Lệ Vô Cực, đôi môi khô khốc nặn ra chữ.
“Thưa sư phụ, Vô Cực sẽ nhớ kỹ, Vô Cực chắc chắn sẽ nhớ kỹ!” Lệ Vô Cực quỳ trên mặt đất, căn răng nói, nước mắt không ngừng rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
“Vậy thì tốt… Cậu Lâm, xin giao Vô Cực cho cậu, hy vọng cậu có thể dắt nó an toàn ra khỏi chỗ này, chỉ là cậu vừa mới học Kỳ Lân Biến nên vẫn chưa thành thạo, cậu nhất định phải nhịn xuống, kiên trì học tập để nắm chắc giai đoạn trước của Kỳ Lân Biến, cậu nhất định… Nhất định có thể bình an đi ra khỏi núi Thiên Côn.” Kinh Mẫn yếu ớt nói.
“Xin trưởng lão Mẫn hãy yên tâm!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng đi lại gần vách đá.
Chỉ thấy bàn tay kia còn chưa chạm tới được vách đá thì vách đá lại lõm vào trong một chút.