Lâm Dương rời bệnh viện, ngồi trên xe Nhụy Thi lái, gọi điện cho hội trưởng Xương Hiệp hội Võ thuật.
“Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ?”
“Hội trưởng Xương, ông quên tôi nhanh vậy à ?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Ra là bác sĩ Lâm haha bác sĩ Lâm, ngài có khỏe không ? Tôi không ngờ ngài lại đích thân gọi điện cho tôi, thật là khiến người ta sung sướng trong lòng.” Ngô Bá Xương miệng cười mà lòng không cười, nhưng cũng phải giả lả mà đáp.
“Hội trưởng Xương này, thái độ của Hiệp hội Võ thuật thật sự luôn khiến tôi rất ngạc nhiên.” Lâm Dương lãnh đạm nói.
“Haha anh nhìn xem bí thư Vân cũng đã phải vào viện rồi, bác sĩ Lâm. Tôi vốn là luôn mong muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Chúng ta đều là con dân nước Việt Nam cả, hà cớ gì phải làm tổn thương nhau, anh nói có phải không ?” Ngô Bá Xương cười ha hả.
“Vậy ra tôi hiểu nhầm thành ý của hội trưởng Xương sao ?”
Ngô Bá Xương khó hiểu : “Bác sĩ Lâm còn có điều gì chưa vừa lòng sao, chúng tôi đã thể hiện thành ý đến như thế rồi còn gì ?
“Được, hội trưởng Xương, nếu ông đã nói như vậy, thì Lâm Dương tôi cũng không muốn phải nhiều lời, giao kết của chúng ta nên chấm dứt tại đây”
Lâm Dương lạnh lùng nói, sau đó liền cúp máy.
Ngô Bá Xương cầm điện thoại, không hiểu gì.
“Bác sĩ Lâm có chuyện gì thế nhỉ, sao lại còn tức giận gì mình, mình có làm gì sai đâu nhỉ?” Ngô Bá Xương tự lẩm bẩm, vẫn còn chưa rõ chuyện gì.
Lúc này, một người trợ lý đi về phía ông.
“Hội trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì?” Ngô Bá Xương nghiêng đầu để nghe cho rõ.
“Chúng tôi mới nhận được tin, Thiên Kiêu Lệ Vô Cực đến bệnh viện, đưa cho Lương Huyền Mi một lá thư khiêu chiến bác sĩ Lâm, vào 10 giờ sáng ngày mai ở dương trên đỉnh nủI.
“Cái gì?”
Ngô Bá Xương vừa nghe xong liền sợ hãi, trơ ra như bị sét đánh trúng.
Tuy Lâm Dương có thể qua mặt Lương Thu Yến nhưng không qua mặt được cả nhà họ Lương .
Chiều hôm ấy, Lương Vệ Quốc dẫn một đám người nhà họ Lương cuống cuồng xông vào bệnh viện.
Lương Thu yến đang đi lấy nước, chỉ có mình Lương Huyền Mi nằm trong phòng bệnh.
“Huyền Mị!” Đám người xôn xao cả lên.
Lương Vệ Quốc dắt một đoàn người có tiếng nói trong nhà họ Lương lo lắng xông vào.
“Ông nội, sao mọi người lại đến đây?”
Lương Huyền Mi bất ngờ.
“Chuyện lớn như vậy sao chúng ta có thể không đến? Huyền Mị, con nói cho ông nội nghe, Lâm Dương… Bác sĩ Lâm có phải đi đến hiệp hội võ thuật rồi không? Lương Vệ Quốc hạ giọng thăm dò.
Lương Huyền Mi chần chừ một lát mới gật đầu.
“Con quen Bác sĩ Lâm từ bao giờ?”
“Tôi nói rồi mà, sao đang yên đang lành Lệ Vô Cực lại nhằm vào nhà họ Lương làm gì?”
“Thế này thì chết!”
“Nhưng không biết thái độ bên hiệp hội thế nào! Nếu Lệ Vô Cực là người do hiệp hội võ thuật phái tới thì nhà họ Lương nguy to rồi!”
Đám người nhà họ Lương ai nấy thấp thỏm, vẻ mặt âu sầu.
Mặt Lương Vệ Quốc cũng khó coi vô cùng.
“Vậy Bác sĩ Lâm có đi ứng chiến không?”
Lương Vệ Quốc vội hỏi.
“Không đâu.” Lương Huyền Mi không nghĩ ngợi đã phủ quyết.