“Con!” Lương Thu Yến tức giận.
Lâm Dương cũng nhíu chặt mày.
Lương Bình Minh trước giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, nên chắc chắc không thể bỏ qua dễ dàng.
Bỗng nhiên cửa lại mở ra, một đám người đi vào.
“Xin hỏi, ai là Lương Huyền Mi”
Một câu hỏi vang lên Lâm Dương cùng mọi người nhìn qua, thì thấy người đầu tiên là một người đàn ông tóc hoa râm nhưng thần thái lại rất trẻ trung.
“Ông là ai?” Lương Bình Minh tỏ ra oai phong, tiến tới phía trước quát lớn.
Nhưng ngay sau đó.
Vút!
Người đàn ông lập tức giơ tay ra tát vào mặt cậu.
Bép.
Mặt Lương Bình Minh liền đỏ lên, mà lực tát cũng khá mạnh, nên cả người cậu cũng lảo đảo rồi ngã ra trên nền nhà.
Cậu nhăn mặt, mách Lương Thu Yến. “Mẹ, mẹ xem ông ta dám làm gì con kìa.”
“Sao ông dám đánh con trai tôi ?” Lương Thu Yến vội vàng chạy tới đỡ Lương Bình Minh dậy, tức giận măng người đàn ông kia “Trước giờ tôi không thích ai nói chuyện lớn tiếng với mình”
Người đàn ông liếc mắt nhìn Lương Thu Yến, rồi hỏi lại lần nữa :“Nói tôi nghe, ai là Lương Huyền Mi?”
Lâm Dương thầm dùng mắt đánh giá người này.
Trên giường bệnh, Lương Huyền Mi lập tức quát :“Tôi chính là Lương Huyền Mi, ông là ai.”
“Tôi là người mà Trịnh Nhã Vân nhờ đến đây ” Người đàn ông bình tĩnh nói.
Lương Huyền Mi cảm thấy khó thở.
Người đàn ông lấy ra một phong thư, đặt trên tủ đầu giường của Lương Huyền Mi :”Cô giúp tôi đem thư này giao cho bác sĩ Lâm, nói cậu 5a ngày mai mười giờ sáng, tôi sẽ đợi cậu ta ở Yến Kinh dương sơn chỉ đỉnh”
Nói xong liền xoay đầu rời đi Lương Huyền Mi nhìn lại phong thư, tái mặt ngay lập tức.
Trên phong thư ghi rõ ba chữ lớn “ Thư khiêu chiến”
“Tôi không đồng ý, tôi không thể giúp ông đem thư khiêu chiến cho bác sĩ Lâm.”
Lương Huyền Mi giấy giụa, dùng chút sức lực, liều mạng cầm phong thư vứt xuống đất.
“Cô không đưa thư cho cậu ta cũng không sao. Ngày mai tôi vẫn sẽ chờ hắn lúc mười giờ sáng. Nếu trước mười một giờ, cậu †a không xuất hiện, thì tôi sẽ có mặt trước nhà nhà họ Lương để tính sổ với các người.
Nếu cô thật sự muốn chọc tức tôi thì ngay bây giờ, cô hãy xé lá thư khiêu chiến đó thử xem.
Người đàn ông đã ra đến cửa, nghiêng đầu lạnh nhạt trả lời, rồi sau đó hướng thẳng ra cửa đi mất.
“Ông đứng lại, vừa đánh tôi xong, ông tưởng đi mà dễ à.”
Lương Bình Minh vẫn còn ê ẩm sau cú tát lúc nấy, bây giờ vẫn còn tức giận, muốn lên nói đạo lý với người kia.
Nhưng rốt cuộc, lại bị người đàn ông giơ chân đạp một cái vào người.
Cả người Lương Bình Minh bị ngã sõng xoài trên đất, lăn liên tục vài vòng, cậu chỉ biết ôm bụng run rẩy.
“Đánh người..Đánh người” Lương Thu Yến liên tục kêu to.
Hết thảy trong viện cũng rối loạn hết cả lên.
Nhưng người đàn ông đã rời đi mất dạng từ lâu rồi.
“Mẹ, mẹ thấy chưa, Lâm Dương chính là tai họa của nhà mình.” Lương Bình Minh vừa che bụng vừa phẫn nộ nói.
“Con bị như vậy không phải là do tự tìm đến tai vạ sao, giờ con lại còn dám đổ cho người khác.” Lương Thu Yến đỏ mặt.