Nếu như bác sĩ Lâm nói chỉ cần hai mươi phút là có thể làm được …..đây không phải là khoác lác hay sao?”
Bà lão mỉm cười.
“Có điều cháu tin tưởng bác sĩ Lâm”
Phương Vũ Yên cười nhạt, khóe môi hồng khẽ nhếch lên: “Cháu nghĩ rằng vị bác sĩ này….
đã đạt đến trình độ cao, có lẽ chúng ta không thể đánh giá anh ấy bằng trình độ của mình được.”
“Cháu nói rất đúng, y thuật của người này quả thật hơn bà rất nhiêu, hơn nữa so với bà của cháu còn hơn rất nhiều, nhưng chuyện này chỉ là chuyện viển vông mà thôi! Cậu ta không thể nào làm được đâu! Hơn nữa, cậu ta vẫn còn quá trẻ!”
Bà lão vẫn kiên định với quan điểm của mình.
“Vậy thì chúng ta hãy chờ xem sao đi!
Phương Vũ Yên cười đáp.
Người cùng quan điểm với bà lão không phải là ít, và họ cũng đều là những người tỉnh thông Đông y.
“Thật là quá ngạo mạn rồi!”
“Hai mươi phút sao? Hừ, làm đâu chắc đấy không được sao? Nếu như không làm được, y học của tr Việt Nam chẳng phải lại bị làm cho bẽ mặt ư?’ “Thằng nhóc này thật không biết khiêm tốn chút nào!”
Rất nhiều người ở phía trước màn hình đều tỏ vẻ phàn nàn, ngán ngẩm.
Một lão y học Việt Nam tức giận, liên tục đập vào bàn.
Trong số đó có những người như Trịnh Thiên Hào và Tần Bách.
Hầu hết mọi người trong học viện phái Nam y cũng đang theo dõi buổi truyền hình trực tiếp này.
Trần Thất Tùng nghe Lâm Dương nói bốc nói phét như vậy suýt chút nữa là té xuống ghế.
Ngay lúc này, Linh Trúc cũng cảm thấy Lâm Dương như thế này cũng thật là quá ngạo mạn rồi.
Hai mươi phút… lẽ nào đến cả toàn bộ y thuật của hiệp hội y khoa cũng so không bằng hai mươi phút này của Lâm Dương hay sao?
Chuyện này cũng thật là quá buồn cười đi mất!
Cả hiện trường lúc đó đều xì xầm thảo luận không ngừng.
Mọi người đều bị lời nói kinh ngạc của Lâm Dương làm cho sửng sốt.
“Hai mươi phút sao? Được thôi! Bác sĩ Lâm, đây là do chính cậu nói đấy, chúng tôi sẽ dựa trên kì hạn hai mươi phút mà cậu nói, nếu như qua thời gian hai mươi phút bác sĩ Lâm đây không chữa trị khỏi vậy thì cậu chính là kẻ thua cuộc! Đến lúc đó, cậu bắt buộc phải làm theo những gì mà chúng ta vừa giao hẹn khi nấy! Hiểu chưa?” Lôi Minh vội vàng nói.
“Không vấn đề gì.’ Lâm Dương lạnh giọng đáp.
“Vậy được, bây giờ sẽ bắt đầu tính thời gian!” Lôi Minh cười nhạt hét lên.
Lời vừa dứt, trên các diễn đàn trực tuyến và thậm chí là trên các nền tảng phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới đều hoàn toàn bị làm cho chấn động cả dư luận.
“Điều này sao có thể cơ chứi”
“Đến cả hiệp hội y khoa cũng không có cách nào chữa khỏi cho căn bệnh, lẽ nào y thuật của Đông y Việt Nam chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi lại có thể chữa khỏi được sao?
“Trừ khi anh ta là chúa trời! Trừ khi anh ta là thánh thần!”
“Có khi nào anh chàng này đã chẩn đoán nhầm hay không? Anh chàng xem ra có lẽ vẫn chưa rõ công chúa rốt cuộc đã mắc phải chứng bệnh lạ gì chăng?”
“Rất có thể đấy!”
“Nhìn kìa, trò cười lớn nhất thế kỉ sắp sửa được trình diễn rồi đấy!”
Mọi người trên mạng đều sôi nổi đăng bài liên quan đến chuyện này.
Có điều cũng có nhiều người ủng hộ bác sĩ Lâm nhưng đa số là người Việt Nam.
Tất cả những người trong phòng đều chăm chú nhìn Lâm Dương.
Lòng bàn tay của vương tử Birken đều là mồ hôi, mí mắt không chớp, nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Sắp bắt đầu được rồi!”