“Tôi cho ông hai còn đường để chọn lựa!”
Lâm Dương cười nói.
“Hai con đường nào?”
Đỗ Nam An cau mày hỏi.
“Một, lập tức mang Chính Hoa của ông sáp nhập vào Dương Hoa của tôi, như vậy tôi có thề bảo đảm nhà họ Đỗ các ông vẫn có thể nắm quyền khống chế Chính Hoa, ông vẫn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Chính Hoa như cũ, vẫn được vô số người gọi là Chủ tịch Đỗ!”
Lâm Dương nói.
Lời này vừa nói ra, Đỗ Nam An và Đỗ Chí Cương đều ngốc luôn rồi.
Hai người há to miệng, trố mắt đứng nhìn Lâm Dương, đầu óc của người nào cũng sắp không theo kịp rồi.
“Hai… hai thì sao?”
Đỗ Nam An run rầy hỏi.
“Hai thì chính là ông không cần phải quan tâm bất cứ điều gì, đợi sau khi Dương Hoa tôi bắt đầu từng bước xâm chiếm Chính Hoa của ông, người đứng đằng sau ông sẽ đá ông xuống, nhà họ Đỗ các người cũng sẽ hoàn toàn mất tích trong giới kinh doanh Việt Nam, sau này không ai còn nhớ đến cái tên Đỗ Nam An của ông nữa, mà tất cả những nổ lực ông đã làm vì Chính Hoa bao nhiêu năm nay cũng đều sẽ trở thành áo cưới của người khác, trở thành mảnh đất béo bở cho người thay ông nắm quyền Chính Hoa trồng cây!”
Lâm Dương tiếp tục nói.
Lời này vừa nói xong, Đỗ Nam An liền trầm mặc.
Hiền nhiên những lời này của Lâm Dương đã chọc trúng điểm yếu của ông ta.
Ông ta đứng ngay tại vị trí cũ, yên lặng đứng đó hơn mười phút không hề động đậy giống như là một bức tượng vậy, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Ba ơi…”
Đỗ Chí Cương cần thận dè dặt gọi một tiếng.
Nhưng… Đỗ Nam An căn bản không hề đề ý đến anh ta.
Đỗ Chí Cương có hơi sốt ruột.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Thủy Bình Vân cảm thấy bầu không khí này đã bị đè nén đến cực điểm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Nam An mới ngầng đầu lên một lần nữa nhìn Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, anh có biết người đứng đằng sau tôi… lớn mạnh đến mức nào không? Anh cảm thấy anh có thể đối phó được ông ta sao?”
“Trước lúc ông hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?”
Lâm Dương nói.
“Anh nói!”
“Tôi muốn biết, liệu ông có biết người đứng đằng sau ông lớn mạnh đến mức nào không? Ông cảm thấy người đứng đằng sau ông kia có thể đối phó được tôi hay không?”
Lâm Dương khẽ cười nói.
Đỗ Nam An im lặng, một lúc lâu sau mới xoay người bước ra khỏi cánh cửa phòng làm việc.
“Ba ơi! Ba ơi!”
Đỗ Chí Cương sốt ruột kêu lên.
Nhưng Đỗ Nam An không hề quay đầu lại Hai người rời khỏi phòng làm việc.
Thủy Bình Vân vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác nhìn tất cả một màn này.
“Chủ tịch Lâm, anh và ông Đỗ rốt cuộc là đang nói gì vậy? Anh đang lôi kéo Chính Hoa sao?“ Thủy Bình Vân khó hiểu hỏi.