Nhưng tại thời điểm này!
Bùm!
Có một âm thanh ngột ngạt vang lên.
Theo sau đó liền nhìn thấy cơ thể của Lâm Dương lùi về phía sau mấy bước, trên ngực của anh còn có một dấu tay đỏ như máu.
Dấu tay này ăn mòn quần áo, ăn mòn da thịt của anh, giống như là sắt nung đỏ, trực tiếp in lên da thịt của anh, cực kỳ hung tợn.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Vội vàng đưa mắt lên nhìn, mới phát hiện ra rằng lòng bàn tay này là tác phẩm của phường chủ Kỳ Dược Phường!
Ông ta nhác một tay lên, mở lòng bàn tay ra.
Và trên lòng bàn tay đó, lúc này lại được bao phủ bởi một lớp bụi kỳ lạ màu đỏ như máu…
“Hả??”
Người của Huyền Y Phái vô cùng hoảng sợ.
Người của Kỳ Dược Phường cũng chết lặng.
Phùng Thạch, giảng viên Chu, giảng viên Đường, Huyền Dược, Tử Dạ, Vương Băng Điệp và những người khác toàn bộ đều sững sờ.
Đánh lén!
Đây là đánh lén trần trụi!
Phường chủ của Kỳ Dược Phường … là muốn giết Lâm thần y sao?
“Hahahahaha…”
Sau đó liền nghe thấy Phường chủ của Kỳ Dược Phường phát ra một trận cười điên cuồng, trên mặt lộ ra vẻ hung hãng và phấn khích.
“Ông đang làm cái gì vậy?”
Lâm Dương dùng tay vuốt dấu ấn trên ngực, phát hiện ngón tay chạm vào vết thương kia, da thịt lập tức bị ăn mòn, có một loại độc tố kỳ diệu thuận theo vét thương xâm nhập vào thần kinh ngón tay của mình.
Anh đưa tay lên chóp mũi ngửi thì lập tức biết được đây là độc gì.
“Làm gì sao? Haha, Lâm Thần Y, anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Anh đã dùng thủ đoạn đê tiện để thắng cuộc thi.
Anh cho rằng tôi sẽ khuất phục sao? Tôi nói cho anh biết, đây mới là loại độc mạnh nhất mà tôi bí mật chế ra, phấn hoa bỉ ngạn! Đây là loại kịch độc mà tôi luyện ra từ năm loại phần hoa có độc tính mạnh nhát trên thế giới. Ai trúng phải độc này chắc chắn sẽ chết! Bây giờ, anh đã là người chết rồi, hahahaha … ” phường chủ của Kỳ Dược Phường bật cười.
Mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Người của Kỳ Dược Phường đều ngắn ra.
Người của Huyền y Phái lớn tiếng chửi bới.
“Đê tiện!”
“Lại còn vu khống sư phụ của chúng tôi?”
“Hay cho Diêu Triệu Bân nhà ông! Ông đấu không thắng nổi Lâm Sư phụ, lại âm thầm hạ độc thủ! Ông quả thực chính là một tên cặn bã trong giới Trung Y!”
“Đồ chó! Ta muốn mạng của ông!”
Mọi người không kìm nén được cảm xúc, lần lượt xông tới.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Phùng Thạch đã giơ tay lên vẫy vẫy.
Tất cả các giảng viên của Kỳ Dược Phường toàn độ đều vậy quanh, chặn trước mặt những người của Huyền Y Phái này.
“Các anh làm cái gì vậy? Nơi đây là Kỳ Dược Phường, không cho phép các anh hỗn xược!” Phùng Thạch hét lên.
“Kỳ Dược Phường, nếu như các ông không cho chúng tôi một lời giải thích, thì hôm nay ai cũng đừng hòng sống yên!”
“Đúng vậy, mau giải độc sư phụ của chúng tôi!”
“Giải độc!”
“Giải độc!”
“Giải độc!”
Người của Huyền Y Phái cảm xúc kích động.
“Không biết tốt xấu, cũng không nhìn thử đây là nơi nào, chỉ dựa vào các anh cũng có tư cách hô hào ở đây sao?