“Vậy ông có thể từ chi nhánh nhỏ đó tìm ra manh mối về địa chỉ trụ sở chính không?”
Lâm Dương hỏi.
Dịch Quế Lâm giật mình rồi bật cười thành tiếng: “Cậu điên rồi sao? Làm sao có thể như thế? Cậu vẫn còn muốn động đến cả trụ sở chính của bọn họ à?”
“Lần này tới Yến Kinh, ông chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là theo dõi nhất cử nhất động của đám người Diệp Ưng, tìm được cách thức bọn họ liên lạc với trụ sở chính, hoặc là vị trí hiện tại của trụ sở chính tại địa bàn nào. Nếu như xong việc, tôi có thể đưa cho ông thuốc giải, trả lại sự tự do cho ông.” Lâm Dương nói.
Dịch Quế Lâm đột nhiên đứng lên, hai mắt mở to hết cỡ.
“Anh nói thật không?”
“Nếu tôi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời, một là một mà hai là hai.”
“Được. Tôi sẽ tin cậu một lần.”
Dịch Quế Lâm vỗ tay, lập tức đứng dậy chuẩn bị xuất phát đến Yến Kinh.
Có Dịch Quế Lâm ra tay, Lâm Dương đương nhiên cảm thấy yên tâm. Đợi đến khi tìm được vị trí của trụ sở chính của Diệp Ưng thì sẽ không còn cảnh “địch trong tối ta ngoài sáng” nữa, anh cũng sẽ không ở trong thế bị động nữa.
Bây giờ chỉ cần chờ thông tin và chuẩn bị sẵn sàng là được.
Lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn lại vang lên.
Lâm Dương cầm lên xem qua.
Không ngờ người gọi đến lại là Tống Kinh đã lâu không liên lạc với anh.
“Chủ tịch Lâm, cậu khỏe không? Tôi không có làm phiền cậu chứ?” Giọng điệu của Tống Kinh khá khách sáo.
“Không phiền. Có chuyện gì sao?”
“Chuyện là như này, bộ phim mới của chúng tôi đã sắp đi đến hồi kết rồi, nhưng mà hiện tại còn có cảnh quay của cậu cần phải hoàn thành. Nếu như cậu không bận thì chiều nay có thể đến trường quay được không? Yên tâm, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu.” Tống Kinh cười nói.
Mặc dù có một khoảng thời gian không liên lạc với Lâm Dương, nhưng tin tức của anh ở nước Mỹ lúc trước đã lan ra khắp cả nước từ lâu rồi. Tống Kinh trong lòng cực kì ngưỡng mộ anh, thái độ cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ông ta vẫn không nghĩ rằng bộ “Chiến Hổ” có thể thu được bao nhiêu phòng vé khi quay theo đúng ý đồ của Lâm Dương.
Anh nhìn thời gian một chút, gật đầu nói: “Một tiếng nữa tôi sẽ qua, địa điểm quay phim hiện tại của các ông ở đâu?”
“À, chính là ở trong công viên Tân Hải.”
“Được, tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, để Mã Hải thu xếp rồi lên đường đi đến công viên Tân Hải.
Thời gian này Tô Dư cùng đoàn phim chạy đi quay khắp nơi, khiến Chương trình dạy học bị trì hoãn không ít.
Nhưng cô ấy vẫn được xem là rất chăm chỉ học tập, cho dù không có cách nào đến trường, nhưng vẫn biết cách tận dụng thời gian rảnh rỗi ít ỏi để học thêm kiến thức.
Vào lúc này, trong công viên Tân Hải đã được bao quanh bởi rất nhiều người.
Tất cả đều nhộn nhịp, hào hứng xem quá trình quay phim.
Tống Viễn đã gọi điện báo trước cho an ninh nên hiện tại trật tự vẫn đảm bảo an toàn.
“Hả? Đó không phải là chủ tịch Lâm sao?”
“Trời đất ơi, chủ tịch Lâm đến rồi.”
“Chủ tịch Lâm, em là fan của anh. Có thể cho em chụp chung một bức ảnh với anh được không?”
“Chủ tịch Lâm, em yêu anh.”
“Em muốn sinh con cho anh, Lâm Dương.”