Khi những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi làm sao còn dám bước tới?
“Chuyện này … chuyện gì đang xảy ra với anh chàng này vậy? Cậu ta là quái vật sao?” Có người kinh hãi hét lên.
“Y võ! Cậu ta là Y VõI”
Giảng viên Tư Đồ ở bên này hét lên khàn cả giọng.
“Y Võ sao?”
Đôi mắt già nua của Phùng Thạch cũng phát sáng, trên mặt tràn đầy nỗi căm hận!
Ông ta không thể ngồi yên được nữa, đôi tay già nua trực tiếp cọ xát vào eo, rút ra hơn hai mươi kim bạc vẫy về phía Lâm Dương.
Đã xuất hiện Y Võ rồi, vậy thì không phải một sinh viên hay giảng viên bình thường nào cũng có thể đối phó được.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào ông ta.
Kim bạc vụt ra hệt như sao băng.
Kim của ông ta với tốc độ rất nhanh, mặc dù sức lực không mạnh lắm, nhưng lại có tính khéo léo, nếu như chạm phải, e rằng lòng bàn tay cũng có thể bị đâm thủng.
Cao thủ cuối cùng cũng đến rồi!
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên xoay người, cũng vung kim bạc ra.
Đinh! Đỉnh! Đinh! Đỉnh …
Kim bạc của hai người đập mạnh vào nhau, bắn ra rất nhiều tia lửa.
Chỉ là tốc độ rút kim, vẫy kim của Lâm Dương quá nhanh, hơn nữa trên người anh cũng không biết cất giấu bao nhiêu kim bạc, khi hai đạo kim đối nhau, tốc độ của anh lại tăng lên rất nhiều, Phùng Thạch thực sự đã có chút không thể theo kịp, đã có một kim bạc đâm vào vai của ông ta….
Phùng Thạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, tắt cả kim bạc trong tay đều rơi xuống.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ rằng kim bạc của Lâm Dương lại khủng khiếp đến như vậy.
“Phó Phường Chủ, chúng tôi đến giúp ông!”
Các giảng viên khác thấy vậy, cũng lần lượt ra tay.
Trong phút chốc, tất cả mọi người tiền hành vây chặt Lâm Dương trong thế bao vây.
Nhưng càng có nhiều người, Lâm Dương lại càng không sợ hãi.
Anh thậm chí còn không rút kim trên người ra nữa, mà đôi tay bó chặt xung quanh, lấy kim bạc của những người đó, sau đó vẫy về phía Phùng Thạch.
Đột nhiên kim bạc bay ra như mưa, Phùng Thạch hoàn toàn không chống đỡ nổi, trong nháy mắt thế tấn công biến thành thế phòng thủ, phòng thủ kiên trì hơn mười giây liền bị phá vỡ, toàn bộ kim bạc đã đâm xuyên vào cơ: thể của ông ta.
Phùng Thạch dừng lại.
“Phó Phường Chủ!”
Những người hét lên tiếng gọi thảm thiết.
Giờ phút này, Phùng Thạch toàn thân từ trên xuống dưới đều là kim bạc, dày đặc chừng trên trăm cái.
Ông ta tòn thân run rảy, trợn to mắt nhìn Lâm Dương, không dám nhúc nhích, ông ta chỉ cảm thấy tứ chi của mình giống như bị cái gì đó phong ấn lại, hoàn toàn không điều khiển được.
Đám đông tụ tập xung quanh.
“Không được cử động lung tung!” Giảng viên Tư Đồ bước nhanh đến, thấp giọng nói.
Mọi người đột nhiên run rẩy, những cánh tay đang giơ ra cũng đông cứng giữa không trung.
“Với kỹ thuật châm cứu của người đó, kim bạc của cậu ta chắc chắn là khá lợi hại. Nếu như tuỳ tiện rút ra, Phó Phường Chủ e rằng sẽ lành ít dữ nhiều!” Giảng viên Tư Đồ trầm giọng nói.
Những người xung quanh tái mặt, cũng đã từng nhìn thấy y thuật của Lâm Dương, đương nhiên cũng không dám chất vấn.
€ó người vội vàng hỏi: “Giảng viên Tư Đồ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Mau đi mời phường chủ tới!” Giảng viên Tư Đồ đương nhiên nói mà không cần suy nghĩ.
Trong trường hợp này, chỉ có Phường Chủ mới có thể trần áp được.
“Vâng!”
Một sinh viên chạy đi.
Lâm Dương lại quay người đi về phía cổng.
Anh sẽ không ngu ngốc mà đợi đến khi Phường Chủ tới, Hà Hoa Linh đã có được trong tay rồi, anh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Tần Ngưng.