“Hả? Lâm Dương, nơi đó là đường VIP, anh chạy đến đó làm cái gì? Hơn nữa vé mà anh đã đặt thì sao? Chúng ta còn chưa đổi thẻ lên máy bay!” Tô Nhan vội vàng hét lên nói.
Nhưng Lâm Dương không thèm quan tâm, kéo Tô Nhan vội vàng chạy về phía đằng kia.
“Anh đang làm gì vậy? Anh lại phát điên gì nữa đây?”
Thấy Lâm Dương không nói gì, Tô Nhan càng thêm lo lắng.
Nhưng mà… sau khi Lâm Dương kéo cô vào con đường dành cho VỊP, Tô Nhan kinh ngạc phát hiện ra nhân viên sân bay ở hành lang VIP không hề ngăn cản, ngược lại còn dẫn đường cho họ.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước đường băng, trước mặt Tô Nhan xuất hiện một chiếc máy bay nhỏ.
“Anh Lâm, thật là ngại quá. Bởi vì thời gian quá gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm thấy chiếc máy bay tương đối nhỏ này.” Một người đàn ông mặc vest vội vàng bước tới, tràn đầy vẻ có lỗi nói.
“Không sao, chỉ cần có thể bay là được rồi, lập tức đến Yến Kinh.”
Lâm Dương trầm giọng nói, liền kéo Tô Nhan đang đầu óc mờ mịt lên máy bay.
Máy bay tuy nhỏ nhưng tiện nghi bên trong khá đầy đủ, sau khi hai người đã yên vị thì máy bay bắt đầu di chuyển.
Tô Nhan ngồi trên ghế, trợn to đôi mắt, khuôn mặt mang theo vẻ kinh ngạc, không thẻ tin được nhìn tất cả chuyện này.
Ngoại trừ nhân viên của phi hành đoàn trên máy bay …thì chỉ có hai người bọn họ?
Chuyện này là sao vậy? Đây là chuyên cơ sao?
Tô Nhan chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên cô ngồi chuyên cơ…
“Lâm Dương, cái này … làm sao anh có được chuyên cơ này? Tại sao chỉ có hai người chúng ta?” Tô Nhan không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Lâm Dương hỏi.
“Tôi đã bao chiếc máy bay này.” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Bao… bao cả máy bay sao?” Tô Nhan khẩu khí không thuận, suýt nữa bị nghẹn.
Cô tràn đầy kinh ngạc, sau đó lẫm bẩm nói: “Bao cả máy bay … giá bao nhiêu?”
“Thưa cô, máy bay này là rẻ nhất. Chi phí được tính theo giờ. Khoảng 54 triệu một giờ. Trên đó có những máy bay tầm trung, chẳng hạn như 150 triệu một giờ, 300 triệu một giờ. Nếu như muốn một chiếc máy bay hạng sang, có thể có 600 triệu một giờ.” Tiếp viên hàng không bên cạnh Tô Nhan mỉm cười trả lời, đồng thời đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Cảm ơn … Cảm ơn…” Tô Nhan có chút ngượng ngùng, nhưng tính toán một chút: “Cho dù như vậy, từ Giang Thành đến Yến Kinh cũng phải mất hơn hai giờ, một chuyên đi như thế này cũng phải tốn mấy trăm triệu. Anh…
Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? “
“Tôi biết một chút y thuật, ở bên ngoài khám bệnh cho người ta kiếm được.” Lâm Dương thản nhiên nói.
Anh hiện tại vốn đã tâm phiền ý loạn rồi, cũng lười giải thích quá nhiều với Tô Nhan, nếu như trực tiếp nói với cô rằng mình chính là Lâm thần y, e rằng Tô Nhan cũng sẽ không tin.
Thực ra, chuyện này cũng quá gấp rút, nêu không, với tính cách của Mã Hải, làm sao có thể Lâm Dương đi máy bay như vậy được? Chắc chắn là phải 600 triệu một giờ trở lên.
Tuy nhiên, khi những lời này nói ra, Tô Nhan đột nhiên bùng nổ.
“Lâm Dương, anh … anh nói cái gì? Anh lại chạy ra ngoài khám bệnh cho người khác sao?”
“Làm sao vậy?” Lâm Dương nhíu mày.
“Còn làm sao vậy? Anh không biết bản thân vốn chỉ là một bác sĩ chân đất sao, đừng tưởng rằng anh đọc vài cuốn sách y học thì thật sự trở thành bác sĩ. Nếu như chữa bệnh xảy ra sai lầm, thì phải làm sao?” Tô Nhan khoe mắt đỏ lên, tràn đầy vẻ khiển trách nói.
Ảnh hưởng đến mạng người, không ai có thể gánh vác nổi!
Lâm Dương sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ tới Tô Nhan cũng là vì tốt cho mình, nên không nói lại lời nào.
“Lâm Dương, tôi biết rằng anh muốn chứng tỏ bản thân, muốn nói với tất cả mọi người rằng anh không phải là phế vật, nhưng anh không thể dùng loại phương thức này để chứng minh. Tôi đã nói với anh rồi, bảo anh đi thi lấy chứng chỉ hành nghề y tế, nhưng anh cứ luôn không đi, nếu như sau này điều tra đến anh thì phải làm sao? Tôi hoàn toàn không thể cứu được anh.” Tô Nhan tức giận và lo lắng nói.
Lâm Dương hít một hơi rồi thấp giọng nói: “Tiểu Nhan, bây giờ tâm trạng của tôi rất tồi tệ, em đừng nói nữa, được.
không?”
Tô Nhan sửng sốt một hồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Dương có biểu hiện như vậy, khẽ nhấp môi, thấp giọng nói: “Tôi cũng là vì tốt cho anh…” liền không nói thêm gì nữa.
Tô Nhan đã vô cùng đau lòng khi ngồi trên chuyến bay này.
Mấy trăm triệu!
Đã bị Lâm Dương ném đi như vậy.