Lâm Dương mang thuốc mỡ ngọc bích đen đưa cho bác sĩ chính chữa trị cho Lương Huyền MI.
Sau khi đắp loại cao này, quả thực tốc độ bình phục của Lương Huyền Mi rất nhanh, có thể nói là nhìn được bằng mắt thường vê sự nối liên của gân mạch trong người cô Việc này khiến mọi người đều lấy làm kì lạ.
Trong phòng bệnh, Lâm Dương đi đến bên giường câm tay Lương Huyền Mi, nhẹ nhàng vuốt tay cô.
Những giọt nước mắt ấm áp từ người Lâm Dương, rơi trên tay cô.
Lương Huyền Mi vẫn đang nhắm nghiên mắt, coi bộ đang khá thoải mái nghỉ ngoi.
“Xin lỗi, Huyền Mi, đều là anh không tốt, anh không bảo vệ tốt cho em đúng lúc.”
Lâm Dương thấp giọng nói.
Lương Huyền Mi lắc đầu, yếu ớt nói: “ Anh trai, anh đừng bao giò nói như thế.
Chuyện này chính là do lỗi của em, em không nghĩ là người của Hiệp hội Võ thuật lại tham lam đến thế, cũng không nghĩ rằng họ là không coi ai ra gì như vậy.
Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”
“Sau này em không cân phải làm những việc như vậy nữa, những chuyện thế này cứ để anh.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Lương Huyền Mi không trả lời nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe những lời an ủi của Lâm Dương khiến cô cảm thấy trong lòng thật sự ấm áp.
Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy tay Lâm Dương có cái gì đó.
Cô vừa đưa mắt nhìn tay anh thì vô tình nhìn thấy, tay Lâm Dương có dính một chút máu.
Tuy ít nhưng vẫn có thể nhìn rõ được.
Cái này chắc chắn không phải là máu của Lâm Dương, nhưng rút cục đã xảy ra chuyện gì.
“Anh đã đến Hiệp hội Võ thuật à?” Lương Huyền Mi suy yếu hỏi “Mới tỉnh táo được một chút mà em đã hỏi nhiều chuyện quá. Không có gì phải lo đâu.” Lâm Dương cười nói Lương Huyền Mi xoay người thở dài: “Vâng em cũng chỉ mong như vậy, người của Hiệp hội Võ thuật toàn những người cố chấp như vậy, chắc hẳn họ không dễ dàng chịu bỏ qua việc này.”
“Anh thấy hội trưởng Xương có vẻ có chút thực lực, ông ta có thể lên tới chức Hội trưởng Hiệp hội thì chắc hẳn kiến thức cùng †ầm nhìn của ông ta không phải dạng xoàng đâu nên em đừng lo. Việc tốt nhất em nên làm bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mẹ nuôi phải lo lắng nhiều”
“Dạ” Lương Huyền Mi gật đầu.
Rầm!
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Theo sau đó là có mấy .người theo nhau đi vào phòng bệnh.
Người đi đầu chính là Lương Thu Yến Lâm Dương thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, Lương Thu Yến nước mắt nước mũi tèm lem, chạy ngay tới bên giường bệnh, khóc sướt mướt: “Con gái ơi, con mà có việc gì thì mẹ đau lòng chết mất.”
Nói xong, bà lại khóc lớn hơn nữa Lương Huyền Mi phải cùng Lâm Dương giải thích ngay cho bà rõ là cô không bị vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, nên Lương Thu Yến mới không khóc nữa, lấy tay lau nước mắt.
“Nhà mình không biết là gặp phải cái hạn gì, đầu tiên là cha con gặp chuyện, rồi giờ là đến con. Trước giờ nhà mình lúc nào cũng sống an yên, giờ không biết vì sao mà gặp hạn như vậy, không lẽ tổ tiên nhà họ Lương lại không phù hộ cho nhà chúng ta hay sao cơ chứ.” Lương Thu Yến ấm ức Lương Huyền Mi vội vàng nói chuyện an ủi mẹ.
“Mẹ, nhà mình xui xẻ như vậy, mẹ thử nghĩ mà xem, chính là do ai đó mang tai họa đến Lương Bình Minh chỉ vào Lâm Dương hừ lạnh nói.
“Bình Minh, anh nói ngu ngốc gì vậy?”
Lương Huyền Mi nóng nảy kêu lên.
“Việc này sao lại có thể trách Lâm Dương được.’ Lương Thu Yến cũng nhíu mày.
“Mẹ, con nói có gì sai sao, anh ta vừa đến nhà mình ngày đầu tiên, cha đã gặp chuyện. Ngày thứ hai thì Huyền Mi gặp chuyện, đến ngày thứ ba thì không biết nhà †a sẽ xảy ra chuyện gì đâu” Lương Bình Minh tỏ ra hiểu chuyện phân tích.
“Con nhanh im đi” Lương Thu Yến nghiêm túc hét lớn: “Chuyện này không liên quan đến Lâm Dương.”
“Con chỉ nói sự thật thôi” Lương Bình Minh căn răng nói.