Nhưng… ra khỏi cửa lớn Lương gia khoảng mười bước chân, Lâm Dương dừng lại…
“Lâm tiên sinh, có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?”
Lương Sinh hỏi.
“Không cần thiết”
Lâm Dương quay người, lấy ra một cây ngân châm, đâm vào cổ mình.
Trong phút chốc, khuôn mặt anh thay đổi giống như thiên thần, đôi mắt lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn Lương Sinh bên này.
“Tôi vẫn còn chuyện chưa làm xong, khi nào làm xong tôi sẽ quay về Giang Thành!”
“Vẫn còn chuyện chưa làm?” Lương Sinh sửng sốt: “Là chuyện gì vậy?”
“Là chuyện các người không làm được!” Lâm Dương bình thản nói.
Đêm khuya ở Lương gia “Chuyện chúng tôi không làm được?” Lương Sinh ngây người, hoàn toàn không không hiểu ý tứ của những lời này.
Tuy nhiên, vào lúc này từ trong lùm cây trên đường cao tốc phía sau Lâm Dương rất nhiều thân ảnh cường tráng im hơi lặng tiếng bước ra.
Những người này ai ai cũng cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân trang bị đầy đủ, thắt lưng đeo vũ khí, mặc áo chống đạn, hung hồ bước tới.
Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ đen, chỉ để hở đôi mắt.
Đôi mắt nào cũng đều giống như hỗ báo, lang sói, vô cùng hung dữ.
“Ahhh?”
Lương Sinh kinh hãi biến sắc.
Lâm Dương cất cây ngân châm đang cầm trên tay, bình tĩnh nói: “Lương Sinh, chuyện liên quan đến thân phận của tôi, tôi hy vọng cậu có thể tạm thời giúp tôi giữ bí mật.
Thực ra, tôi không hề có ác ý với Lương gia. Dù sao đây cũng là nhà của cha mẹ nuôi tôi. Tôi không muốn phá hủy nó, như vậy cha mẹ nuôi tôi sẽ buồn. Nhưng oan có đầu, nợ có chủ, tôi thân là con nuôi họ, cha mẹ tôi chịu oan ức, tôi phải đòi lại công bằng cho họ! Tôi đã cho cha nuôi tôi thời gian ba ngày, cũng là cho ông nội cậu, cho Lương gia thời gian ba ngày. Mặc dù đối với tôi chuyện này là lãng phí thời gian, nhưng tôi đã tận tình tận nghĩa. Vì thế các người cũng đừng có trách tôi.
Nói xong, Lâm Dương trực tiệp giơ chân đạp mạnh về phía cửa chính Lương gia.
Àm ầm!
Toàn bộ cửa lớn vỡ tung trong nháy mắt, giống như vỡ kính, mảnh vỡ văng khắp nơi, hình ảnh vô cùng chấn động.
Giữa đêm khuya toàn bộ Lương gia nhón nháo, ầm ï cả lên.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
*Cổng lớn bị làm sao?”
“Có cái gì nỗ à?”
Những tiếng hét kinh hoàng, hoang mạng sợ hãi liên tục vang lên từ bên trong nơi ở của Lương gia.
Lâm Dương liếc sang nhìn Lương Sinh đang đờ người ra vì kinh hãi nói: ‘Nếu không muốn phiền phức thì hãy đi nói với ông nội cậu, các người đừng lộ diện!”
Nói xong, Lâm Dương trực tiếp đạp cửa bước vào.
“Lâm tiên sinh! Xin đợi một chút! Lâm tiên sinh!”
Lương Sinh thần sắc kinh hãi, vội vàng đuổi theo, muốn túm lấy Lâm Dương ngăn cản anh, nhưng một người đàn ông cường tráng bên cạnh đã xách anh ta lên như xách một còn gà, túm lấy anh ta rồi sau đó đẩy anh ta ra sau.
“Oái!”
Mông Lương Sinh rơi phịch xuống đấy, suýt chút nữa thì người ngã ngựa đổ.
Đám người cường tráng lực lưỡng theo Lâm Dương lần lượt tiền vào Lương gia.
Anh ta nào đã từng gặp qua trận chiến như thế này?
Lương Sinh không buồn quan tâm đến cái mông sắp vỡ đôi của mình, vội vàng đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Lương Vệ Quốc.
Đại sảnh Lương gia Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc, Lương Dự và nhóm thành viên cấp cao trong gia tộc đang ngòi.
Mọi người trông rất nghiêm túc, giống như đang tranh luận việc gì đó.
Sắc mặt Lương Vệ Quốc vô cùng khó coi, gương mặt lạnh băng, mày chau lại, tâm sự trùng trùng.
“Chuyện đại hội, Lương gia chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối không được phép có sai sót, nhất thiết mỗi nhà phải nghe ngóng, thăm dò tin tức Yến Kinh mang về đây, còn phải theo dõi sát sao các gia tộc ẩn thế đó.” Lương Khánh Tùng nhàn nhạt nói.
“Yên tâm đi chú hai, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Nhị gia, ngày mai đúng hạn sẽ có tin tức của mây gia tộc lớn, con sẽ trình lên ông ngay khi nhận được.”
“Lần này Lương gia chúng ta nhất định ở đại hội có thể một bước lên mây.”