Bùi Quốc Thiên cũng không khách khí, nhẹ nhàng gật đầu, đi đến bên trên ngồi xuống.
Nhưng khi đi ngang qua Lâm Dương, anh †a rất thâm ý liếc nhìn Lâm Dương, Lâm Dương cũng đưa mắt nhìn qua.
Anh nhìn thấy trong mắt Bùi Quốc Thiên là sự ngạo nghề và khiêu chiến.
Điều này làm cho Lâm Dương có chút hoang mang.
Chẳng lẽ người này lại nhận ra mình ư?
Bùi Quốc Thiên vừa xuất hiện, hiện trường lại lần nữa sôi trào.
Vô số khách mời vội vàng đến chỗ ngồi của anh ta, người bắt chuyện kẻ phụ họa.
Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Duy chỉ có Lâm Dương bên này cực kỳ quạnh quẽ, không ai để tâm.
Lúc này quản gia nhanh chân bước đến, cung kính hô.
“Gia chủ, đã đến giờ lành!”
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường an tĩnh vài phần.
“Tốt!” Cả nhà tải app truyệnholađọc khích lệ nhóm nhé!
Dương Hồng Vũ mạnh mẽ đứng dậy, mỉm cười nói: “Các vị, mời đi theo tôi tiến về trước lôi đài! Đại hội kén rể đã bắt đầu!”
Những người trong phòng khách đang được Dương Hồng Vũ dẫn tiến về phía trước hội trường.
Lâm Dương cùng nhóm người Bích Trân cũng đi tới.
“Anh Lâm, lần này thực sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, chỉ sợ sư muội tôi sớm đã gặp bất trắc rồi.” Bích Trân bước nhanh vài bước đuổi theo Lâm Dương, thấp giọng nói với anh lời cảm ơn.
“Hai người có Lạc Linh Huyết à?” Lâm Dương nghiêng đầu hỏi thăm.
Bích Trân khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu nói: “Thực sự chúng tôi không có, tính mạng của sư phụ đang lâm nguy, Lạc Linh Huyết có thể giúp bà ấy kéo dài tánh mạng, chúng tôi làm sao có thể đem chí bảo này mang đi đổi?”
“Chẳng ai tin tưởng các người không có Lạc Linh Huyết trong người.”
“Vì vậy chúng tôi nhất định phải rời khỏi nơi này, anh Lâm, nhân lúc tất cả mọi người đầu đặt tâm tình lên đại hội kén rể này, tôi phải cùng sư muội đi trước một bước, rời khỏi nơi này, sư muội, còn không qua đây xin lỗi anh Lâm, lúc trước em cũng đã nhiều lần mạo phạm đến anh Lâm! Bây giờ đã biết mình sai ở đâu chưa?” Bích Trân nghiêng đầu nói với An Viện.
An Viện cúi đầu, có chút ngại ngùng bước lên trước.
Thế nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên đứng lên từ vị trí của mình, đi thẳng đến lôi đài…
không phải dung mạo của cô ta, mà là thế lực phía sau cô tal Cưới được cô ta, chính là một bước lên Hai mắt của tất cả mọi người đều trở nên nóng rực.
Dương Hồng Vũ nắm tay con gái của mình, quét mắt khắp hiện trường, cười nhạt một tiếng, lớn tiếng nói: “Các vị, tôi sẽ không nói nhiều lời! Con gái của Dương Hồng Vũ tôi, chỉ gả cho kẻ mạnh! Thanh niên tài tuấn ở hiện trường, có ai là cường giả, mời lên đài!”
Ông ta nói xong, hiện trường sôi trào.
Ánh mắt của Lưu Danh Khoa, Bích Trân, An Viện ba người đều sáng rực nhìn qua lôi đài, muốn biết vị cường giả nào lên đài trước tiên.
không nhiều.” Bích Trân nói.
Lâm Dương gật đầu.
Vẻn vẹn cái tin đứng thứ mười bảng Thiên Kiêu này… cũng đã đủ rung động.
Đột nhiên hiện trường trở nên vô cùng an Tĩnh.
Một người phụ nữ mặc áo dài đỏ thâm tuyệt mỹ theo sau Dương Hồng Vũ bước lên lôi đài.
Cô ta chính là con gái lớn của Dương Hồng Vũ, Dương Tuyết Mai.
Cho dù giờ phút này cô đang đeo khăn voan đỏ như cô dâu, nhưng dưới chiếc khăn voan như ẩn như hiện một dung nhan tuyệt trần, hấp dẫn vô số ánh mắt của thanh niên tài tuấn ở hiện trường.
Đương nhiên, điều bọn họ để ý nhất “Cũng đúng… nhân vật như Bùi Quốc Thiên, nếu không cố ý tiếp xúc, chính xác là sẽ không thể hiểu quá nhiều!”
“Anh ta có thân phận gì?” Lâm Dương hỏi.
Bích Trân chần chờ một lát, thấp giọng nói:”Xếp thứ mười trên bảng Thiên Kiêu!”
“Thứ mười?”
Lưu Danh Khoa ở bên cạnh nghe vậy thốt lên một tiếng.