“Chủ… Chủ tịch Lâm?” Mã Hải khó khăn mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng: “Rốt cuộc cậu cũng trở về rồi…”
” 18/14 “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?” Lâm Dương vội vàng hỏi.
“Mau… Mau tới số 222 đường Mã Diêu kia… Đi…” Mã Hải yếu ớt lên tiếng.
Đúng lúc này, nhân viên y tế cũng đã sắp tới đẩy Lâm Dương ra.
“Số 222 đường Mã Diêu sao?”
Lâm Dương run rẩy tại chỗ, nói thầm.
Lâm Dương vội vàng tìm một nhân viên trong tập đoàn Dương Hoa đến thanh toán tiên xe, sau đó vội vã chạy tới số 222 đường Mã Diêu.
Người tài xế kia được trả gấp ba lần thì trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vung tay lên nói: “Chuyển này.
tôi sẽ miễn phí!” Sau đó nhanh chóng chở Lâm Dương đi.
Số 222 đường Mã Diêu khá xa nơi này, phải hơi nửa tiếng mới tới nơi.
Nơi này là ở vùng ngoại ô, vì thế rất ít xe qua lại ỏ đây vì thế vô cùng yên tĩnh.
Sau khi xuống xe, Lâm Dương nhanh chóng đi tới căn nhà của ông lão ven đường.
Dưới lâu là một tiệm sửa xe, vách tường đen nhánh, rồng nặc mùi đầu máy.
Lâm Dương đi theo câu thang nhỏ hẹp bên cạnh lên lầu.
Ở lầu hai.
Cốc! Cốc! Cốc! Lâm Dương gõ cửa.
Thế nhưng không có ai ra mở cửa.
Lâm Dương khẽ nhíu mày, đán tai vào cửa.
Thế nhưng chỉ nghe được tiếng thở đồn đập đằng sau cánh cửa.
Dường như người bên trong đang cố ý che giấu động, tĩnh của mình, sợ Lâm Dương đứng ngoài cửa nghe thấy.
Nghĩ tới đây, Lâm Dương không chút do dự, đặt tay lên chốt cửa, dùng lực một chút, kéo cửa ra.
Cọt kẹtI Sau khi chốt cửa được kéo ra, để lộ ổ khóa bên trong.
Lâm Dương dùng sức một chút chọc thẳng vào trong.
Bên trong ổ khóa nhanh chóng bị biến đạng, anh đễ đàng mở cửa ra.
“Á” Người bên trong nhà nhanh chóng thét một tiếng đầy chói tai, vội vàng muốn chạy trốn.
Lâm Dương xông thẳng vào.
Thế nhưng khi vừa vào cửa thì bất ngờ phát hiện ra người bên trong là Trịnh Tú Lan! “Không nên tới đây, nếu anh đám tới đây thì tôi…
Tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!” Trịnh Tú Lan không biết từ đâu câm lấy một con đao gọt trái cây, lo lắng kêu lên.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dương thì dao gọt trái cây trong tay cô ấy không kìm được mà rơi xuống mặt đất.
“Lâm Dương…
Bàn tay nhỏ bé của Trịnh Tú Lan che đi đôi môi anh đào, mắt cô ấy ngấn nước, cuối cùng không để ý gì nrữa vội vàng chạy tới nhào vào ngực Lâm Dương khóc thút thít.
Lâm Dương ngây người trong chốc lát, sau đó ôm lấy Trịnh Tú Lan nhẹ giọng an ủi.
Anh có thể cảm nhận được Trịnh Tú Lan đang rất sợ hãi.
Cho đù là bây giờ thì cơ thể cô ấy vẫn không ngừng run rẩy.
“Tú Lan, không sao, không cần phải sợ.
Không ai có thể làm tổn thương đến cô đâu!”