“Đúng vậy!”
Nhiều người có mặt tại hiện trường ngay lập tức nở nụ cười đồng tình.
Khung cảnh đầy những lời tán đồng nhộn nhịp.
Tuy nhiên…
Khi Lâm Huy nói, nhưng Lâm Dương lại nhăn mày.
Anh hắng giọng, không nói nữa.
Lâm Huy lại nhìn Lâm Dương.
Thấy Lâm Dương không nói lời nào, ông †a liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng mà, Lâm Dương lại chậm rãi dời †ầm mắt, dửng dưng nhìn Lâm Huy.
“Ông là ai?”
Ba từ đơn giản ngay lập tức đóng băng nụ cười trên khuôn mặt Lâm Huy…
“Chủ tịch Lâm, cậu đang đùa cái gì vậy?
Tôi là Lâm Huy! Cậu còn không biết hay sao?
Trò đùa kiểu này quá nhàm chán rồi đó!”
Lâm Huy cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên mặt và nói với một giọng cứng đờ.
Nhưng mà… Lâm Dương vẫn tỏ vẻ hờ hững, ngược lại là nhìn nghiêng về phía Mã Hải: “Chú biết hắn sao?”
Trước câu nói này, mọi người đã được một phen náo loạn.
“Chủ tịch lâm không nhận ra giám đốc Huy sao?”
“Sao mà có thể như vậy chứ? Giám đốc Huy có danh tiếng đến như vậy, chủ tịch Lâm không thể nào không biết? Mà huống chỉ hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này là do tập đoàn Dương Hoa cùng với giám đốc Huy cùng nghiên cứu đưa ra kết quả, làm sao chủ †ịch Lâm lại không nhận ra giám đốc Huy được cơ? Nếu như thế thật thì không phải quá nực cười à?”
“Tôi thấy có khi, chủ yếu là chủ tịch Lâm đang muốn đùa giỡn với giám đốc Huy tí thôi: “Có lẽ vậy đó…”
“Chỉ là câu chuyện cười này có vẻ hơi nhạt nhão đó.”
Mọi người tụm năm tụm bảy châu đầu ghé tai lại với nhau bàn tán.
Lâm Huy cau mặt nhíu mày, trên khuôn mặt lộ ra vẻ giận giữ.
“Chủ tịch Lâm, vị này là chủ tịch Lâm Huy của tập đoàn Hằng Nguyện, tôi đã nói qua với ngày mấy lần rồi.”
“Ồ, là như vậy saol”
Lâm Dương gật gật đầu.
“Có vẻ như chủ tịch Lâm không nhớ ra †ôi nữa, nhưng mà quan hệ này của chúng ta, trước lạ sau quen thôi, chúng ta cứ nói chuyện từ từ, lâu ngày rồi cũng dần dần thành thân thiết.” Lâm Huy mỉm cười nói.
Mặc dù trong lòng cực kì không vui, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, anh ta không thể nào phát điên lên được, phải giữ bình tĩnh.
“Tôi không quá hiểu rõ về cậu, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu như thế này, ai cho phép cậu xen mồm vào cuộc trò chuyện này vậy?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Lâm Huy hỏi.
Lâm Huy đứng hình ngay tại chỗ.
Cả phòng họp giống như đang muốn sôi trào nhưng lại không có bất kì một âm thanh nào được vang lên.
Tất cả mọi người đều hướng về phía Lâm Dương, nhìn chằm chằm anh một cách hoài nghi.
Không ai từng nghĩ tới chuyện Lâm Dương sẽ nói ra câu nói như thế với Lâm Huy cả…
Chuyện lần này… có thể không còn là chuyện đùa nữa rồi!
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, cứng họng nhìn chằm chằm, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.