Sau cuộc gọi, Vương Khang run rẩy cầm điện thoại đi động nhìn ông cụ Vương.
“Bố, vào thời điểm này, chúng ta không mạng lưới quan hệ đó sao?”
“Mạng lưới quan hệ? Mạng lưới quan hệ của chúng ta lớn hơn Dương Hoa sao? Vượt qua chủ tịch Lâm sao?”, ông cụ Vương hừ lạnh.
Vương Khang im lặng.
Đúng vậy, nếu so sánh mạng lưới mối quan hệ…thì có thể so sánh được với bác sĩ Lâm sao?
Chỉ tính riêng Học viện Phái Nam Y thôi cũng đủ vượt xa bọn họ rồi.
Bọn họ lấy gì để so sánh với chủ tịch Lâm?
“Đừng nghĩ chuyện này nữa, mày mau gọi một cuộc điện thoại cho tao!”, lúc này, ông cụ Vương đột nhiên như có điều nghĩ tới, trầm giọng nói.
“Gọi cho ai?”, Vương Khang ngơ ngác hỏi.
Ông cụ Vương do dự, khuôn mặt già nua bỗng trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Lâm Quý!”
Vương Khang thở gấp.
Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Lâm Dương trực tiếp trở về Dương Hoa.
Mã Hải cũng vừa trở về.
“Chủ tịch Lâm, Khang Giai Hào đã xử lý xong chuyện của nhà họ Vương rồi, ông chủ kia đã cung cấp rất nhiều manh mối và sẵn sàng làm chứng cho chúng ta trước tòa, tuy nhiên chỉ dựa vào phe mình, cùng lắm chỉ có thể kết tội Vương Tử Tường, còn nếu muốn lật đổ toàn bộ nhà họ Vương, thì e rằng không đủ”, Mã Hải cầm một phần văn kiện đặt trên bàn.
“Không tìm được chứng cứ, nhưng việc đầu tiên phải làm là loại bỏ nhà họ Vương từ bên trong Dương Hoa, việc mà tôi dặn ông đã làm chưa?”, Lâm Dương hơi ngẩng đầu, nhìn tài liệu hỏi.
“Đã tiến hành rồi, hầu hết người của nhà họ Vương ở trong Dương Hoa đều đã được đuổi đi”.
“Hầu hết? Có nghĩa là vẫn còn người của nhà họ Vương ở Dương Hoa?”
“Chủ tịch Lâm, nếu cậu đuổi tất cả cùng một lúc, chắc chắn sẽ dẫn đến đòn phản công trả đũa của nhà họ Vương, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong, lúc này đuổi hết bọn họ đi như vậy thì không có lợi cho chúng †a”, Mã Hải khế nói.
“Chúng ta đã quyết định rồi, làm sao có thể quan tâm chuyện này? Hơn nữa, ông cho rằng loại bỏ hơn một nửa người họ Vương ra khỏi công ty, những người còn lại sẽ yên ổn sao?”, Lâm Dương lắc đầu.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết bọn họ nhất định sẽ không yên phân, cho nên tôi đã vạch ra một loạt kế hoạch khiến bọn họ hoảng loạn, tạm thời trì hoãn thời gian, để chúng ta có cơ hội chuẩn bị”, Mã Hải nói.
Lâm Dương vừa nghe tiếng vừa nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Mã Hải.
“Ông quyết định thu thập bằng chứng của nhà họ Vương như thế nào?”
“Chủ tịch Lâm, đây là công việc của cảnh sát”.
“Dù sao cũng là việc của chúng ta, trận chiến này liên quan đến sự sống còn của Dương Hoa”.
“Chuyện đó… trước mắt thì không có cách nào khác, nói thật với chủ tịch Lâm, bây giờ tôi cũng không thể phân thân để làm được”, Mã Hải thở dài một hơi, trên mặt đều lộ ra vẻ bất lực và mệt mỏi.
Mấy ngày này ông ấy cũng bận bịu quá nhiều việc.
Vốn dĩ Lâm Quý và Đỗ Nam An đã khiến Dương Hoa sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại có thêm một nhà họ Vương, một mình Mã Hải làm sao có thể xử lý được?
Hơn nữa, nhà họ Vương rất mạnh, ăn sâu bén dễ ở Dương Hoa, thực ra chỉ tẩy trừ nhà họ Vương thì điều đó hoàn toàn không đủ khả năng, rất có thể sẽ dính líu đến nhiều tầng lớp cấp cao của Dương Hoa.
Nếu Lâm Dương định dùng một con dao sắc để cắt sạch mớ hỗn độn và xóa sổ nhà họ Vương, vậy thì phải tiến hành một cuộc tổng quét tẩy trừ nội bộ của Dương Hoa.
Điều này có khả năng gây ra sự đấu tranh, thậm chí còn làm xáo trộn trong nội bộ Dương Hoa.
Khi chuyện đó xảy ra vào thời khắc mấu chốt như vậy, Dương Hoa hẳn sẽ bị rối ren cả bên trong lẫn bên ngoài.
Thuốc trị tiểu đường … thật sự có thể cứu được Dương Hoa sao?
Bản thân Mã Hải cũng bắt đầu nghi ngờ.
Hơn nữa… Liệu loại thuốc đặc biệt này có thể được sản xuất theo lịch trình hay không vẫn là một câu hỏi.