Vì sao tay mình lại trở nên nặng như vậy?
Quỷ Thủ ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh ông ta đã kịp phản ứng.
Không phải là hai tay của mình nặng hơn.
Mà là sức mạnh của người mình…
đang chậm rãi biến mất.
“Là ngân châm kia!”
Quỷ Thủ bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng sợ hãi.
Nhưng chẳng biết lúc nào Lâm Dương đã đứng ở trước mặt ông ta…
Giống như dịch chuyển tức thời.
Càng như bóng mai Hỏng bét!
Quỷ Thủ há to miệng, còn muốn nói điều gì, một cái tay như đao nhọn đã trực tiếp đâm vào trái tim của ông ta.
Cả người Quỷ Thủ lập tức run lên, miệng há lớn, trừng đôi mắt già, tròng mắt gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Ông ta nhìn cái tay ở trước ngực mình, lại nhìn Lâm Dương một chút, còn muốn nói điều gì đó, nhưng một cảm giác bất lực đã vọt tới, hai mắt cũng chậm rãi đóng lại.
Quỷ Thủ, chết!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
“Sư phụ!”
Không ít đệ tử của Lệ Vương cung phát ra tiếng gào thét thê lương, ai nấy đều là nước mắt vỡ đê, lao đến như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc rống.
“Tên khốn! Anh giết sư phụ tôi! Tôi thề không đội trời chung với anh!”
“Giết anh ta! Báo thù cho sư phụ!”
“Giết!”
Hai mắt của những đệ tử này đỏ lên, vô cùng tức giận, thi nhau lao đến chỗ Lâm Dương.
“Dừng tay! Ai cũng không được phép làm loạn!”
Lương Tuấn Hùng la lên một tiếng, đi đến đó.
“Lương Tuấn Hùng! Uổng cho cô là người của đội trật tự! Bây giờ có một tên giống như ác ma đang giết hại người của Đông Hoàng Giáo! Cô không chỉ thờ ơ, còn đứng ra bảo vệ cho anh ta? Cô có ý gì?’ Quỷ Thủ một đệ tử chỉ vào Lương Tuấn Hùng oán trách nói.
“Chuyện này…” Lương Tuấn Hùng không biết nói gì.
“Tàn sát người của Đông Hoàng Giáo? Tôi đang trừ hại vì Đông Hoàng Giáo mấy người! Trưởng lão Quỷ Thủ của mấy người vi phạm quy định, giết hại đệ tử! Tội ác tày trời, mấy người còn muốn báo thù cho ông ta?” Lâm Dương không thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm những đệ tử kia.
Những đệ tử này đều ăn mặc lộng lẫy, tu vi cũng không tệ.
Hiển nhiên, bọn họ đều là đệ tử tinh nhuệ của Lệ Vương cung, đều là do Quỷ Thủ tự mình truyền thụ võ công, có địa vị cực cao trong Lệ Vương cung.
Quỷ Thủ không chết, bọn họ sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc Sướng.
Bây giờ Quỷ Thủ đã chết, đương nhiên bọn họ thấy tức giận bất bình, cảm thấy Lâm Dương cướp đoạt tất cả của bọn họ, cũng càng căm thù Lâm Dương.
“Anh bớt nói hươu nói vượn đi! Tên Lâm kia! Anh không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo chúng tôi được!” Một đệ tử tức giận mắng.
“Nếu tôi đã không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo, như vậy tôi muốn hỏi, mấy người là đệ tử của Quỷ Thủ sao?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
“Lời này của anh có ý gì? Anh muốn làm nhục chúng tôi sao?”
Đám người nổi giận đùng đùng hỏi.
“Tôi không hứng thú làm nhục mấy người, tôi chỉ muốn hỏi mấy người một câu, nếu Quỷ Thủ là sư phụ của mấy người, vậy mấy người có nghe lời ông ta không?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.