Mặc dù chủ tịch của công ty bảo vệ này chỉ là một cô gái vị thành niên nhưng tất cả mọi thứ trong công ty đều có dáng có vẻ, trông rất có quy củ.
Lúc này, Huyết U U đang ngồi trên ghế ông chủ, khuôn mặt tràn đầy vẻ giễu cợt nhìn Lâm Dương.
“Ò, nhìn không ra, một con rể vào cửa như anh còn có gan này dám chạy tới chỗ của tôi! Không tồi, không tồi, có dũng khí!” Huyết U U nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười nói.
“Cô vừa đốt xe của tôi, vừa muốn giết tôi. Nếu như tôi còn thờ ơ, thì không phải sớm muộn gì cũng sẽ bị cô giết chết sao?” Lâm Dương nói.
“Vậy anh đến đây làm cái gì?”
“Đương nhiên là tới tìm cô tính sổ.”
“Tìm tôi tính sổ sao? Ha ha ha ha, Lâm Dương, chỉ dựa vào anh sao? Với tay chân gầy yếu này của anh, muốn tìm tôi tính sổ cái gì chứ? Thế nào? Anh muốn đánh tôi sao?
Hay là muốn mắng Tôi? Tôi muốn xem thử, anh sẽ dùng cách gì để tính số với tôi! “Huyết U U cười khúc khích nói, sau đó nhấp một ngụm trà sữa từ chiếc cốc trên bàn.
Giây tiếp theo.
‘Vút vút vút….
Bên ngoài văn phòng có tiếng bước chân mát trật tự vang lên, sau đó liền nhìn thấy rất đông các anh chàng lực lưỡng mặc áo ba lỗ trắng cánh tay còn to hơn cả bắp đùi của Lâm Dương lao tới, chặn cửa lại, ai nấy nhìn chằm chằm vào Lâm Dương như hồ đói.
Chỉ cần Huyết U U ra lệnh một tiếng, những người này sẽ lập tức xông vào đánh Lâm Dương nhập viện.
“Anh nghĩ mình có thể đánh bại ai trong số bọn họ?” Huyết U U clỉ tay vào đám người bên ngoài, cười khúc khích hỏi.
“Con người tôi không biết võ thuật cho lắm.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Huyết U U nhún vai cười nói: *Nói như vậy, giữa chúng ta sẽ không thể thương lượng được, giữa chúng ta có lẽ chỉ có sự phục tùng. Anh nói có đúng không?”
Lời này vừa dứt, vệ sĩ ở cửa xông vào, trực tiếp đè vai Lâm Dương xuống.
“Lâm Dương, những lời mà lần trước tôi đã nói với anh và Tô Dư vẫn còn có hiệu lức. Nếu như anh nguyện ý cùng Tô Dư ngoan ngoãn đi cùng tôi, thì tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống. Bằng không, tôi lo rằng hôm nay ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Chương Thành sẽ có thêm một người thực vật.” Huyết U U nheo mắt cười nói.
“Yên tâm, người thực vật sẽ không có, nhưng trong nhà xác có thể sẽ có thêm một thi thể, thi thể của một cô gái trẻ tuổi dậy thì.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Đến lúc này, anh còn vịt chết cứng miệng sao?” Cô gái khit mũi nói.
“Tôi không phải vịt chết cứng miệng. Cô nhìn thử cánh tay của mình đi.” Lâm Dương nói.
Huyết U U sững sờ, vội vàng xắn tay áo lên.
Tuy nhiên, nhìn thấy trên cánh tay ngó sen trắng như tuyết lại xuất hiện hai vạch nhỏ màu đen, trông giống như mạch máu, vô cùng khác thường.
“Đây là cái gì?” Huyết U U sững sờ.
“Độc.”
“Anh… hạ độc tôi sao?” Huyết U U trừng to mắt, không thể nào tin được.
“Đúng vậy, hơn nữa chỉ có tôi mới có thể giải độc.” Lâm Dương nói.
Huyết U U sững sờ nhìn anh, sau đó bật cười nói: “Đùa cái gì vậy chứ, anh hạ độc tôi sao? Khi nào? Anh làm sao mà hạ độc được? Bớt ở đó mà lừa gạt tôi! Tôi không ngốc như vậy đâu.”
“Tôi không có gạt cô, cô nhìn xem trước mặt mình có cái gì đi.” Lâm Dương nói.
Huyết U U toàn thân run lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt di chuyển đến cốc trà sữa trên bàn một cách khó khăn.
“Trà sữa này … không thể nào… cô còn chưa đụng vào nó, làm sao có thể hạ độc chứ?”
“Không tin sao? Cô có thể đem đi xét nghiệm.” Lâm Dương nói.
Lời nói này khiến Huyết U U ngay lập tức khựng người lại…
Văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Toàn bộ mọi người đều trợn tròn mắt, hơi thở đông cứng lại, sững sờ nhìn Huyết U U, nói không nên lời.
“Còn không mau đem đi làm xét nghiệm!”
Cuối cùng, Huyết U U cũng phản ứng lại, gần như gào thét lên.