“Người có thể giết anh còn chưa ra đời sao? Anh kể chuyện cười à? Không phải cả thành phố này đều có thể giết anh sao?
Không nói ai khác, tôi chính là một trong số đó.” Lương Huyền Du khinh bỉ nhìn Lâm Dương nói.
Dù sao Lương Huyền Du cũng là người nhà họ Lương , cũng biết một chút võ công cổ xưa.
Trong suy nghĩ của cô ấy, đánh bại Lâm Dương yếu đuối quả thực là chuyện quá dễ dàng.
“Lương Huyền Du, em đừng nói bậy, để anh Lâm đến trường với em giải quyết chuyện này, hiểu không?” Lương Huyền Mi nghiêm nghị nói.
“Chị ơi, em không muốn anh ta đi. Nếu để người khác biết anh ta ở rể thì không phải sẽ rất xấu hổ lắm sao? Chị bảo sau này em còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?”
Lương Huyền Du bĩu môi.
“Huyền Du, em lại không nghe lời hả?”
Mặt Lương Huyền Mi lạnh lùng.
“Chị, em… em không có ý đó.”
“Vậy em có ý gì hả? Chị nói cho em biết, hoặc là em để cho anh Lâm đi cùng, hoặc là chị đi cùng em.” Lương Huyền Mi quát lên.
Lương Huyền Du run lên: “Chị, chị… đi thế nào được?”
“Chị đi thế nào được? Cho dù có bò, chị cũng sẽ bò đến trường em.” Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Đừng đừng, chị đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy, cùng lắm thì, cùng lắm thì, em nghe lời chị. Không phải như vậy là được rồi sao?” Lương Huyền Du khóc không ra nước mắt.
“Vậy là tốt rồi.” Lương Huyền Mi thâm thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này xong rồi, Hán Băng Sương có rất nhiều thủ đoạn. Thân phận và lai lịch thật sự của Lâm Dương là gì, người khác tra một chút là biết. Nếu cô ta biết được mình tìm người ở rể làm hậu thuần, cô ta nhất định sẽ nói cho mọi người biết, không chừng mình sẽ nổi tiếng mất. Xong rồi, xong rồi, từ nay về sau trong nhà ăn đều sẽ có người cười nhạo mình, lần này xong rồi.” Lương Huyền Du lẩm bẩm một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt lo lắng.
Lâm Dương nghe vậy, không khỏi nở nụ cười: “Lương Huyền Du, theo như em nói, em muốn ai giúp em giải quyết vấn đề này?”
“Còn phải hỏi sao, đương nhiên đó là bác sĩ Lâm của tôi. Anh nghĩ chuyện nhà họ Lương giải quyết thế nào? Còn không phải là bác sĩ Lâm ra mặt sao? Nếu không phải bác sĩ Lâm ra tay thì chị đã không an toàn như vậy.” Lương Huyền Du u oán liếc nhìn Lương Huyền Mi.
Ánh mắt đó như muốn thiêu đốt Lương Huyền Mi.
Cô ấy nghĩ, Lương Huyền Mi không chịu giới thiệu bác sĩ Lâm vì lo cô ấy sẽ cướp mất.
Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.
Nhưng vào lúc này, dường như cô ta đã nghĩ ra điều gì đó, trợn tròn mắt, cô ta đột nhiên nói: “Lương Huyền Du, nếu không thì để anh Lâm giả làm bác sĩ Lâm đến trường với em, em thấy thế nào?”
“Giả như thế nào?” Lương Huyền Du chán nản nói.
Lương Huyền Mi nhìn về phía Lâm Dương.
Vẻ mặt Lâm Dương bất lực: “Làm như thế nào?”
“Nếu đưa thân phận của bác sĩ Lâm ra ngoài để những người đó biết rằng Lương Huyền Du có bác sĩ Lâm làm chỗ dựa thì chắc chắn Lương Huyền Du sẽ có thể bình yên ở trường, không ai dám bắt nạt em ấy nữa.”
Lương Huyền Mi thì thào.
Lâm Dương khẽ gật đầu: “Đây cũng có thể xem là một cách hay.”
“Tìm người trang điểm cho anh Lâm không phải là được rồi sao?” Lương Huyền Mi nói với Lương Huyền Du.
“Xin chị, đó là trang điểm, không phải đổi đầu. Chị đưa ra ý kiến quái quỷ gì vậy? Nhiều người đã từng gặp bác sĩ Lâm rồi đúng không? Chị để cho anh ta đóng giả, vậy chẳng phải bị lộ tẩy ngay lập tức sao?” Lương Huyền Du không đồng ý.
“Ôi chao, em đừng lo lắng. Thật ra thì bác sĩ Lâm và anh Lâm có dáng người gần như nhau. Nếu không em để anh Lâm đi trang điểm đi xem có giống với bác sĩ Lâm mà em đã thấy trên TV không?” Lương Huyền Mi mỉm cười.
“Vậy thì… Chúng ta cứ xem thử trước đã.
Lương Huyền Du hơi chột dạ.
Lương Huyền Mi năn nỉ nhìn Lâm Dương, Lâm Dương không còn cách nào khác đành phải rời khỏi phòng bệnh.