“Chuyện này…không thể nào!”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường là nhân vật như thế nào, độc dược do ông ta chế tạo ra là độc nhất vô nhị, hơn nữa đều là cổ độc, rất phức tạp.
Chỉ nói những bột độc mà ông ta rắc vừa rồi, nếu như thật sự phải so sánh, thậm chí có thể so với Hạc Đỉnh Hồng cổ đại.
Nếu trúng phải loại độc này, trừ khi anh ta bây giờ đang ở trên bàn mổ, sau đó tìm một bác sĩ hàng đầu trong nước đến phẫu thuật cấp cứu cho anh ta, nếu không sẽ không có cách nào sống sót!
Nhưng bây giờ … Lâm thần y này lại trong khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi đã giải được độc của ông ta!
Hơn nữa không một tiếng động, dễ như trở bàn tay!
Người của Kỳ Dược Phường đều ngây ngóc.
Phường chủ sắc mặt hơi tái nhọt, đôi mắt cũng khó giữ được bình tĩnh.
“Anh làm sao giải được độc?” Ông ta ngưng giọng hỏi.
“Diêu Phường chủ, chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Sao lại nói ra những lời ngây ngô như vậy? Ông sẽ nói cho đối thủ của mình biết công thức của những loại độc dược này của ông sao?”
Phường chủ giật mình, sau đó vẻ mặt lạnh đi, khit mũi một tiếng: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi, Lâm Thần Y, anh quả nhiên có bản lĩnh!”
“Không phải là tôi có bản lĩnh, mà là độc dược của ông quá không có đẳng cáp rồi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Hỗn xược! Đừng nói khoác sớm quá!”
Gia chủ lạnh lùng hét lên, sau đó đôi chân nhảy bổ tới, lòng bàn tay lại dương lên, từng hạt từng hạt vật chất dạng viên bay ra, lan tràn về phía Lâm Dương.
Những hạt này rất dày đặc, nhưng phạm vi bao phủ không lớn, theo lý mà nói, nếu như Lâm Dương có thân pháp tốt một chút, phản ứng nhanh một chút, đủ để tránh né được.
Chỉ là… anh lại đứng yên tại chỗ, không chút cử động, để mặc cho các hạt va vào mình.
‘Vút vù vùt Các hạt chạm vào da thịt của Lâm Dương lập tức biến thành chát lỏng giống như khối băng đang tan chảy, làm ướt quần áo của anh.
Trên người Lâm Dương lập tức xuất hiện một số lượng lớn đốm vàng lắm tắm.
Phường chủ không dừng lại ở đó, lại cử động ngón tay.
Vút vù vù….
Một viên thuốc bay ra.
Không có bất kỳ ngạc nhiên nào, tất cả những viên thuốc này đêu trúng vào người Lâm Dương, sau đó toàn bộ đêu nứt ra, từng sợi khí tức màu vàng như sáp bay ra, bị Lâm Dương hít vào cơ thể.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tại sao Lâm thần y lại không tránh? Ngược lại, đứng tại chỗ giống như một khúc gỗ vậy?
“Anh ta đang làm cái gì vậy?”
“Không lẽ là anh ta ngốc rồi sao?”
“Chắc không phải bỏ cuộc rồi chứ?”
“Không giống, nếu như bỏ cuộc, vậy tại sao anh ta có thể giải độc của Phường chủ?”
Người của Kỳ Dược Phường ghé đầu rỉ tai, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“E rằng … chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích thôi …”
Lúc này, một sinh viên của Kỳ Dược Phường không kìm được lắm bẩm một tiếng.
Nhưng khi những lời này rơi xuống, giảng viên Đường ở bên cạnh lập tức hét lên: “Viên Hoa! Câm miệng!”
Sinh viên tên Viên Hoa kia không khỏi run lên, lập tức cúi đầu không nói gì.
Nhưng sắc mặt của rất nhiều sinh viên đã thay đổi rồi.
Ý của Viên Hoa là gì, đến cả kẻ ngốc cũng hiểu được.
Đối phương có thể giải được độc của phường chủ, có nghĩa là đối phương hoàn toàn không sợ phường chủ chút nào, hơn nữa bây giờ đối phương thậm chí đến độc của phường chủ cũng không thèm tránh, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là đối phương hoàn toàn không quan tâm đến độc của phường chủ!
Lâm thần y … e rằng đã không còn đặt phương chủ của Kỳ Dược Phường vào trong mắt!
Nhiều người há hốc mồm.
Tầm mắt lại rơi vào người Lâm Dương.