“Được, đi thôi! Cậu đã đến rồi, cũng coi như biết điều!” Thanh Diệp cười lạnh lùng, sau đó dẫn Lệ Vô Cực và Lâm Dương nhanh chóng vào Kỳ Lân Môn.
Rất nhanh sau đó, Kỳ Lân Môn trở nên ồn ào hẳn.
Không ít người tụ tập trong sảnh lớn.
Lâm Dương nhìn quanh sảnh một vòng, thật là lớn, chính giữa sảnh là một pho tượng Kỳ Lân bằng đồng sống động như thật.
Mà ở hai bên là không ít người.
Mỗi người đều có võ lực khổng lồ, khí chất phi phàm.
Có điều nhìn dáng vẻ của họ… chẳng khác gì thẩm phán.
Một loại dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.
“Sư huynh Vô Hằng kia của anh là ai?”
Lâm Dương nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lệ Vô Cực.
“Anh ta là con của phó chưởng môn, cũng là một người tư chất xuất sắc, ở Kỳ Lân Môn, năng lực của tôi và anh ta tốt nhất. Mấy năm trước tông môn tổ chức một buổi luận võ cho đệ tử, tôi và anh ta so tài xem ai có thể chiến thắng đối phương, trở thành đệ tử số một ở tông môn.
Nhưng trước đêm luận võ, anh ta lại đột nhiên bị thương, sau đó tố giác với tông môn, nói do tôi đánh lén! Tông môn giận dữ muốn bắt tôi, nhưng sư phụ biết tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy nên cố gắng nói đỡ cho †ôi. Có điều phó chưởng môn nhất quyết muốn dồn tôi vào chỗ chết, sư phụ không thể chịu được nữa, liền lặng lẽ dẫn tôi rời khỏi tông môn.” Lệ Vô Cực nhỏ giọng trả lời.
Lâm Dương vừa nghe, sắc mặt lập tức căng thẳng.
“Nói như vậy, tình hình của chúng ta thật sự không ổn…”
“Anh yên tâm, mặc dù ba của Vô Hằng là phó chưởng môn, nhưng tôi tin rằng các vị trưởng lão khác và chưởng môn vẫn rất công bằng, tôi không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ đối chất với họ chứ? Huống chỉ sư phụ có kết quả như vậy cũng là do tôi mà ra, tôi phải chịu trách nhiệm cho việc đó!” Lệ Vô Cực nói rất nghiêm túc, lý lẽ chính đáng.
“Nhưng vấn đề bây giờ là võ công của anh đã không còn nữa, nếu tông môn muốn đứng về phía anh thì tất nhiên là sẽ phải trừng phạt Vô Hằng, nhưng anh nghĩ Kỳ Lân Môn sẽ trừng phạt một thiên tài chỉ vì một người chẳng có chút võ công nào ư? Nếu anh muốn đối chất thì kết quả cuối cùng chỉ có một thôi, đó là anh sẽ phải gánh tội danh đấy! Anh vẫn chưa hiểu à?” Lâm Dương trầm giọng nói.
Lệ Vô cực nhíu mày lại, thầm nghiến răng: “Vậy… Anh Lâm, tôi phải làm gì đây?”
“Không cần phải lo cho sư phụ của anh nữa, bản thân anh bây giờ cũng khó mà giữ mình, nên nghĩ cách rời khỏi chỗ này thì hơn.
Còn tôi thì cũng chỉ đến để đổi cỏ Thiên Huyền thôi, không tham gia vào chuyện trong tông môn.”
Lệ Vô Cực nhìn xuống đất.
Đúng rồi, Lâm Dương không cần thiết phải giúp anh ta, nếu nói về nhân tình thì Lâm Dương giúp anh ta đi lại tức là đã trả lại hết ơn tình rồi, không cần phải đắc tội với Kỳ Lân Môn vì anh ta nữa.
“Được rồi, bác sĩ Lâm, anh cứ đi làm chuyện của mình đi, chuyện của tôi không quan trọng. Anh là người ngoài, đúng là không nên tham gia vào việc này, tôi sẽ tự nghĩ cách.” Lệ Vô Cực bình tĩnh nói.
“Chưởng môn tới!”
Một tiếng nói lớn vang lên.
Sau đó có vài người vội vàng đi vào.
Lâm Dương đứng tránh sang một bên.
Dân đầu là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, thần thái uy nghiêm mặc một chiếc áo kiểu trường bào màu nâu.
Vẻ mặt ông ta lộ rõ vẻ gió sương, thái độ không giận mà uy, khí tức thâm sâu hơn người, vừa nhìn đã biết đây là cao thủ võ công, hơn nữa đây không phải là võ bình thường mà là võ thời xưa.
Mấy người đi cùng ông ta cũng tương tự.
Nhưng rồi lại có một người khiến Lâm Dương phải chú ý.
Người đó mặc một bộ đồ rất đắt tiền, cũng là kiểu ăn mặc cổ xưa như những người xung quanh, có vẻ người này đã ngoài năm mươi tuổi rồi. Nhưng vừa vào cửa ông ta đã nhìn chằm chằm vào Lệ Vô Cực, ánh mắt ông ta lạnh đến mức khiến người ta phải rợn da gà.
“Bái kiến chưởng môn, bái kiến phó chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão.”
Tất cả các đệ tử trong đại điện và Lệ Vô Cực đều làm lễ.