“Cái gì?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
Một người trái tim bị đâm xuyên…lại có thể cứu sống?
Làm sao có thể?
Giáo chủ đang đùa sao?
“Được rồi, mọi người mau chuẩn bị châm bạc đi!” Lâm Dương nhàn nhạt nói: “Giáo chủ, chuẩn bị châm bạc làm gì?”
Có người lại hỏi.
Nhưng Lương Tuấn Hùng lại như ý thức được điều gì, quát lên với người bên cạnh: “Mau chóng đến Bách Thảo đường lấy châm bạc, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lại bảo người của Bách Thảo đường nhanh chóng đến đây, mau lên!”
Nhóm người trưởng lão Lý Mạc Vân không có ở đây, lời nói của Lương Tuấn Hùng không chút thua kém các trưởng lão.
Các đệ tử rất nhanh chuẩn bị.
Nhưng trong đầu mọi người đều là nghi ngờ.
Những người còn lại dưới sự chỉ huy của Lâm Dương bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Người bị thương hoặc tử vong đều được đưa đến Bách Thảo đường chữa trị, mà người chết, Lâm Dương sẽ lợi dụng những kỳ hoa dị thảo mình mang theo thử cứu sống.
Trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo đường là một bà lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc bà ta bạc trắng, dáng người gầy nhỏ, nhưng thuật châm cứu và dùng thuốc có thể xưng là tuyệt nhất Đông Hoàng giáo.
Từ lúc Đông Hoàng giáo nội loạn, các đại đường khẩu chém giết không ngừng, để giải quyết thương vong cho bổn đường khẩu, phần lớn các đường khẩu sẽ chuẩn bị cho mình một người hiểu y thuật để chữa thương.
Nhưng dù như vậy, bất kể là là đường khẩu nào thậm chí là người của ba cung lớn, cũng không dám làm gì Bách Thảo đường.
Bởi vì Bách Thảo đường là đường khẩu duy nhất lấy y thuật lập đường ở Đông Hoàng giáo.
Hơn nữa Bách Thảo đường không tranh với đời, hành y giúp người, bất kể là người bị thương của đường khẩu nào đến đây, họ cũng sẽ cố hết sức chữa trị, cho nên Đông Hoàng giáo nổi loạn có một quy định bất thành văn, bất kể chiến đấu kịch liệt thế nào, tuyệt đối không thể động đến Bách Thảo đường!
Chính vì vậy, Bách Thảo đường bình an Vô sự.
Chỉ là trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo đường lại rất ngạo mạn.
“Coi như đã đánh xong rồi! Nhiều loạn này nên kết thúc rồi, thế nào? Tên nhóc kia, chính là cậu lấy được nhân thần Đông Hoàng, trở thành giáo chủ bổn giáo chúng ta sao? Nhìn qua còn trẻ quái”
Phong Tín Tử chống gậy, từ trong Bách Thảo đường bước ra, liếc nhìn Lâm Dương nói.
“Phong trưởng lão, bà quá vô lễ rồi, nhìn thấy giáo chủ, sao không hành lễ? Còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với giáo chủ?” Một giáo chúng bên cạnh nghiêm túc quát khẽ.
“Bà già này trước giờ đều vô lễ như vậy, nếu giáo chủ nhìn không nổi bà già này, cứ việc ra tay giết bà già này là được, bà già này tuy tinh thông y thuật, nhưng lại chẳng biết chút võ công, giáo chủ thần công cái thế, giết bà già này hẳn dễ như trở bàn tay!” Phong Tín Tử liếc nhìn giáo chúng, không lạnh không nóng nhàn nhạt nói.
“Bà…” Giáo chúng kia đột nhiên tức giận, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Dương ngăn lại.
“Giờ không phải lúc đấu võ mồm, Phong trưởng lão, lập tức nấu thuốc, lần này trong chiến đấu đại hội không ít người của giáo ta bị thương, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, họ đều là trụ cột của giáo ta, không thể ngã xuống! Tôi hi vọng bà có thể phối hợp với tôi chữa cho họI” Lâm Dương nói.
“Đám người các người truy cầu danh lợi, ai nấy đều làm cho mình thương tích đầy người, đúng là đáng đời, nhưng bà già này thân là người hành y, tự nhiên sẽ không thấy chết không cứu, tôi sẽ nghĩ cách chữa cho họ…đợi đã!” Phong Tín Tử đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, kỳ quái nhìn Lâm Dương, khó hiểu nói: “Giáo chủ, vừa rồi tôi không nghe nhầm chứ? Cậu muốn tôi…phối hợp với cậu! Cậu chữa trị cho họ?”
“Phải, có vấn đề gì sao?” Lâm Dương nói.
“Cậu chữa?”
“Đúng.”
“Cậu…” Phong Tín Tử cảm giác chịu sỉ nhục, nhưng lại không nói nên lời, dưới cơn tức giận, liên tục gật đầu, hừ lạnh nói: “Được lắm! Không ngờ giáo chủ tân nhiệm của chúng ta lại hiểu y thuật! Tốt! Nếu đã như vậy, bà già này tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp, cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem thử giáo chủ tân nhiệm của chúng ta rốt cuộc có y thuật bất phàm gì!”
Nói xong, phất tay, sắp xếp người đi xuống chuẩn bị nấu thuốc.
Lâm Dương dẫn người bị thường nhanh chóng đi vào Bách Thảo đường…