“Vậy bây giờ cậu đang làm gì đây? Cậu muốn giết em gái tôi? Còn muốn phế anh trai tôi nữa?” Đôi mắt Lưu Lăng Nhiên hơi đỏ lên.
Chuyện liên quan tới mạng người nhà họ Lưu, bà ta không tiếp nhận nổi.
Nhưng mà Lâm Dương lại lắc đầu.
“Tôi và nhà họ Lưu không thù không oán, từ đầu tới cuối đều là các người gây chuyện!
Sao đến bây giờ bác vẫn không nhận rõ điểm ấy, trái lại còn chỉ trích tôi, bác còn muốn tôi từ bỏ ý đồ, nhân nhượng sao?”
Những lời này khiến toàn thân Lưu Lăng Nhiên run lên, lập tức hiểu rõ ý trong lời nói của Lâm Dương.
Lâm Dương muốn tỏ thái độ.
Muốn tất cả người nhà họ Lưu đều cúi đầu nhận lõi!
Nhưng mà… Chuyện này có khả năng sao?
Tuy nhà họ Lưu không phải là gia tộc lớn gì, nhưng cũng là người có uy tín danh dự.
Bảo bọn họ cúi đầu xin lỗi người ở rể…
Sao bọn họ có thể làm được?
Nhưng bây giờ không làm như vậy, hình như căn bản không thể thoát thân!
Hơn nữa vị ở rể này… Có vẻ như không phế vật như bọn họ tưởng tượng?
Dù sao những người đứng bên cạnh anh, có người nào không phải giậm chân một cái thì Giang Thành run rẩy ba lần…
“Mẹà..”
Lưu Lăng Nhiên quay đầu, đau khổ nhìn bà cụ.
Bà cụ nhắm mắt lại, dĩ nhiên là hiểu ý của Lưu Lăng Nhiên.
“Mẹ, con đi tìm trưởng khoa Khuyết!
Trưởng khoa Khuyết nhất định sẽ giúp chúng †a..” Lưu Thu Yến như bị bệnh tâm thần kêu lên.
Nhưng một giây sau, bà cụ trực tiếp quát: “Tất cả đi qua đây, xin lỗi cậu Lâm!”
Những lời này vừa vang lên, tất cả người nhà họ Lưu… Đầu ngây dại.
Bà cụ nhà họ Lưu chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, cơ thể hơi gù bước chậm tới trước mặt Lâm Dương, sau đó khom lưng cúi đầu nói: “Cậu Lâm Dương, lúc trước bà già này đắc tội nhiều… Mong cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng so đo với chúng tồi, bà già này xin lỗi cậu.”
Bà cụ cúi đầu, có nghĩa là nhà họ Lưu cúi đầu.
Người nhà họ Lưu ngây ngốc nhìn cơ thể gầy gò của bà cụ, lại nhìn Lưu Quốc Bảo nằm trên đất kêu gào, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.
Người ở rể này, căn bản không vô dụng như bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ nên đối mặt với hiện thực rồi…
“Cậu Lâm, thực xin lỗi.”
“Đều là chúng tôi không tốt.”
“Mong cậu tha thứ cho chúng tôi…”
Người nhà họ Lưu gian nan bước tới, tiến lên nhận lỗi.
Lưu Thu Yến cũng cúi đầu xin lỗi Lâm Dương.
Lưu Lăng Nhiên ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, trong lòng là ngũ vị tạp trần.
Nhưng dù thế nào bà ấy cũng là người nhà họ Lưu, cộng thêm lúc trước nói năng lỗ mãng với Lâm Dương, nên bà ta bước tới.
“Bác gái cả, bác thì không cần rồi.” Lâm Dương mở miệng cản bà ấy lại: “Nể mặt Tô Dư, tôi sẽ không trách bác.”
Lưu Lăng Nhiên âm thầm siết chặt hai tay, không nói một câu.
Tô Dư liếc nhìn Lâm Dương, cũng không hé răng nữa.
“Được rồi! Tản đi!”
Lâm Dương đứng dậy, lập tức rời khỏi quán cà phê.