Lẽ nào… Dương Hoa và “Chiến hổ” bị bôi nhọ, đằng sau có bóng dáng của Hoàng Ngu?
“Tiểu Dư …” anh gọi một tiếng.
“Anh rể, không sao, chúng ta về thôi!” Tô Dư hít sâu một hơi.
“Không sao thì tốt…em cũng đừng buồn, quay về tắm rửa đi, ngủ một giác thật ngon, chuyện còn lại anh rễ sẽ lo liệu.” Lâm Dương cười nói.
Tô Dư nghe vậy, chớp mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia nghỉ hoặc.
“Sao vậy?” Lâm Dương cũng tò mò nhìn cô ấy.
“Anh rễ, em chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ!”
“Có gì kỳ lạ?”
“Rõ ràng là anh lợi hại như vậy, sao khi ở trong nhà họ Tô anh lại giống như một phế vật, ai nấy đều coi thường, không làm được cái gì cả?” Tô Dư kỳ lạ hỏi.
“Vậy em cảm thấy anh hiện tại có gì lợi hại chứ?” Lâm Dương cười hỏi ngược lại.
“Cái này …” Tô Dư liền cứng họng khi bị hỏi.
“Anh chỉ là đánh nhau lợi hại! Những thứ khác anh thực sự rất bình thường. Em đừng nghĩ rằng anh thực sự đánh thắng quán quân Sanda gì đó. Em phải biết rằng, Anh Hào đó chỉ là một quán quân Sanda cấp tỉnh! Hơn nữa quán quân này chắc chắn là chủ quan! Anh cũng nhân lúc anh ta không chuẩn bị, mới đánh trúng anh ta, nếu không em thật sự cho rằng anh sẽ thu dọn anh ta một cách nhẹ nhàng như vậy sao? “Lâm Dương cười nói.
“Chuyện này…cũng đúng…” Tô Dư nhẹ gật đầu, cảm thầy khá có lý.
Lâm Dương đưa Tô Dư trở lại trường học, đồng thời dặn dò Mã Hải ra lệnh cho các công ty vận động để bọn họ đăng thêm một số bài viết trên mạng, kiểm soát bình luận, tránh có người đem chuyện tối nay ra mà làm Âm ï.
Nhưng mà cũng không quan trọng.
Phía Dương Hoa đã có một vũ khí giết người rồi!
Lâm Dương quay lại Dương Hoa, cầm USB trên bàn lên, cắm vào máy tính kiểm tra lại, sau đó thở ra một hơi dài.
Có cái USB này ở đây, tất cả dư luận trên mạng sẽ không công mà phá!
Ngày mai, tất cả những tin đồn này sẽ biến mắt!
Khách sạn Lâm Giang của Giang Thành.
Tống Kinh đã được Phùng Tiểu Thiến đưa vào khu vực ‘VIP của khách sạn.
Hiện tại, khu vực VIP đã chật cứng người.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện trên trời dưới đất, uống rượu thoải mái, bầu không khí vô cùng hoà hợp.
“Ò! Đạo diễn Tống!”
“Đạo diễn Tống đến rồi!”
“Ha ha, tôi đã biết đạo diễn Tống sẽ đến mà!”
“Nào, đạo diễn Tống, ngồi xuống đây!”
“Đạo diễn Tống, bắt luận như thế nào, chúng ta phải uống hết hai ly nhé!”
Đám nam thanh niên ở khu vực VIP đều nhiệt tình đứng lên chào đón Tống Kinh.
Tống Kinh liếc nhìn những người này, lập tức sửng sót.
Mới phát hiện ra rằng những người ngồi ở đây… một nửa trong số họ là người trong đoàn phim “Chiến hổ”! Một số người còn lại là những ngôi sao nỗi tiếng từ bên ngoài đến, còn có một số nhân viên quan trọng trong ngành.
Không lẽ tất cả bọn họ đều là do Phạm Lạc đào tới?
Lúc này, Phạm Lạc và Văn Lệ mặc lễ phục chỉnh tề khoát tay nhau bước tới.
“Ha ha, đạo diễn Tống! Tôi đã đợi anh lâu lắm rồi! Đạo diễn Tống chịu nhận lời mời mà đến đây, thật sự rất nễ mặt chúng tôi, đạo diễn Tống, lại đây, anh ngồi xuống đi!”
Phạm Lạc vui mừng khôn xiết, lập tức bước tới chào hỏi.
Tuy nhiên, Đạo diễn Tống đã hắt tay anh ta ra, mặt không biểu cảm nói: “Phạm Lạc! Các người rốt cuộc đang muốn làm cái gì vậy?”
“Làm cái gì?” Phạm Lạc khẽ giật mình, sau đó mỉm cười nói: “Đạo diễn Tống! Anh đừng lo lắng! Anh ngồi xuống uống ly rượu trước đi. Tôi sẽ nói chuyện chỉ tiết với anh về dự án phim mới của chúng ta, được không?”