Chẳng lẽ chính là người này sao? Vân Tư Phàm âm thầm nhíu mày lại.
Ánh mắt đầu tiên của người thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
“Tất cả dừng tay.”
Vân Tư Phàm trầm giọng quát lên.
Những người còn lại ngay lập tức dừng tay lại.
Thực ra dù Vân Tư Phàm không lên tiếng thì họ cũng không dám tiếp tục ra tay nữa.
Tốt cuộc hết thảy mọi chuyện thực sự quá kỳ quái.
Họ đều chỉ là những người bình thường làm sao đã gặp qua cảnh tượng như vậy? “Cậu nhóc, rốt cuộc anh là ai vậy?”
Vân Tư Phàm nhìn chằm chằm vào Lâm Dương rồi lạnh lùng hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi là anh trai của Lương Huyền Du”
“Tôi đang hỏi tên của anh.”
“Tên sao… Tôi tên là Lâm Dương.”
“Lâm Dương?”
Vân Tư Phàm sửng sốt một chút, luôn có cảm giác mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó Tồi.
Nhưng một tên côn đồ đang đứng bên cạnh khẽ hô lên: “Cậu Tư Phàm, lẽ nào người này chính là Lâm Dương ở Giang Thành kia?”
“Lâm Dương ở Giang Thành? Ồ! Tôi nhó ra tôi, nhớ ra rồi! Chính là cái tên Lâm Dương mà có cô vợ bị Chủ tịch Lâm đưa lên giường kia hả? Ha ha ha, tôi còn tưởng rằng là ai chứ, không ngờ tới lại là z tên rác rưởi nhà anh, tôi cứ thấy lạ sao trêu đầu anh lại xanh mướt thế kia, hóa ra là anh Vân Tư Phàm cười ha ha, mau chóng phản ứng lại.
Lâm Dương đột nhiên cau chặt mày lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Huyền Du cũng không khỏi biến sắc.
Cô ấy chính là sợ có người nhận ra Lâm Dương, không ngờ anh lại tự báo tên họ của mình… nếu như mọi chuyện bị đồn thổi thì cô ấy cũng không biết giấu mặt đi đâu nữa.
“Huyên Du, người này thật sự là anh nuôi của cô sao? Nói như vậy vợ của anh ta cũng chính là chị dâu của cô rồi? Ha ha, Chủ tịch Lâm, người mà cô thích đang lăn lộn với chị dâu của cô đó, cô nói xem cần gì phải khổ sở chò đợi người đàn ông đó chứ? Đi theo tôi không tốt sao?”
Vân Tư Phàm cười chế giểu.
Thế giới này đúng là quá nhỏ bé.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyên Du trở nên đỏ bừng, hàm răng trắng tỉnh cũng cắn chặt lại, một lúc lâu sau vẫn cố nén không lên tiếng.
“Cậu Tư Phàm, Lâm Dương là ai vậy?”
Người thanh niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đứng bên cạnh khẽ hỏi.
“ỒI Chính là một tên rác rưởi ăn bám, cả ngày chỉ biết lêu lổng không làm chuyện gì hết, là một tên hèn nhát, ngay cả vợ mình chạy theo người khác cũng không dám nói gì, không đáng để nhắc tới.”
Vân Tư Phàm cười nói.
“Chính là người trước mặt này sao?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.”
“Người này thật sự rác rưởi như vậy sao?
Nhìn không giống lắm?” Người thanh niên mặc đồ Tôn Trung Sơn lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy nghỉ ngờ.
“Anh có từng nghe câu không thể trông mặt mà bắt hình dong chưa? Có một số người trông rất thật thà chất phác nhưng bên trong lại vô cùng ác độc, còn có một số người trông rất giỏi giang nhưng thực ra lại là một tên rác rưởi, mà người này chính là như vậy, bề ngoài cũng không đến nỗi nào nhưng hóa ra lại chỉ là một tên hèn nhát không ra làm sao.” Vân Tư Phàm lắc đầu cười nói.
“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng †a cũng không thể giải thích nổi chuyện trước mắt, cậu Tư Phàm, tôi đề nghị chúng ta mau chóng rời đi tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.” Người thanh niên hạ thấp giọng nói.
“Sợ cái gì chứ? Không phải còn có anh ở đây sao? Nếu như có người đã ra tay, vậy thì †ôi cũng không gây phiền toái cho cô nhóc kia nữa, anh nghĩ cách lôi cái tên giấu đầu hở đuôi kia ra, ít nhất tôi phải biết được là người nào dám xen vào chuyện của tôi, dám khiêu chiến với tôi, tôi sẽ từ từ tính sổ với anh ta.”
Vân Tư Phàm trầm giọng quát lên.