Thì ra không phải cô bởi vì chuyện bác sĩ Lâm anh hùng cứu mỹ nhân mà nảy sinh tình cảm.
Cô chỉ là… chịu đả kích mà thôi!
Cô không mong rằng Lâm Dương có thể ưu tú như bác sĩ Lâm, cô chỉ hi vọng rằng chồng của mình có thể đạt được trình độ của một người bình thường, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Lại cộng thêm thời gian gần đây phải chịu nhiều áp lực cho nên cô không chịu đựng được nữa, lúc này đây bộc phát hết tất cả.
Lâm Dương thở dài một tiếng, sau đó do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nhấc tay lên nhẹ nhàng võ về lưng cô.
Nhưng một phút sau Tô Nhan lại giãy người đẩy anh ra, sau đó khàn giọng nói: “Từ hôm nay trở đi anh tới chỗ em làm việc!”
“Nhưng mà bố mẹ không muốn anh xuất hiện ở công ty!” Lâm Dương sững sờ nói: “Với cả… Chẳng phải lúc trước em cũng phản đối mà?”
“Đó là lúc trước, nếu như bây giờ cứ để cho anh nhàn hạ quá thì sớm muốn gì anh cũng trở thành đồ bỏ đi! Em sẽ sắp xếp công việc cho anh, bắt đầu từ ngày mai anh chính thức nhận chức!” Mắt của Tô Nhan đỏ bừng, cô lạnh lùng nói.
“Cái này… Tiểu Vân, dạo gần đây anh không có thời gian…”
“Anh thích không có thời gian không?
Anh vẫn muốn đứng chờ chết à?” Tô Nhan đau khổ nói.
“Không phải, Tiểu Vân, Anh chỉ là… vậy, vậy em sắp xếp cho anh nhận công việc ở bộ phận nào?” Lâm Dương biết rằng bản thân mình không thể tránh được chuyện này, cho nên chỉ có thể cố gắng chấp nhận.
“Anh bắt đầu từ công việc tiếp tân đi.”
“Nhưng việc đó không nhàn cho lắm…”
“Anh còn thích làm việc nhàn á? Bây giờ việc anh cần làm đó chính là chăm chỉ làm việc cho em” Tô Nhan hét lên.
“Hay là em cho anh làm ở phòng kinh doanh, anh sẽ giúp em.”
“Phòng kinh doanh?”
Tô Nhan lạnh lùng nói: “Sao? Anh vẫn muốn lười biếng hả? Được, em có thể điều anh tới bộ phận kinh doanh. Nhưng mà em nói cho anh biết, nếu như anh không hoàn thành công việc hàng tháng thì lúc đó ngoan ngoãn mà làm tiếp tân cho em đi!!!”
Lâm Dương nghe xong thì cười khổ.
Thôi vậy.
Dù sao thì thời gian cũng còn dài, tìm cơ hội để nói rõ với cô vậy.
Lâm Dương cũng không muốn đóng màn kịch này với Tô Nhan nữa rồi.
“Con gái! Con có đang bận không?”
Đúng lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó Hứa Ngọc Thanh cầm mấy túi quần áo đi vào.
Tô Nhan sững người một chút, sau đó vội vàng quay người đi không để Hứa Ngọc Thanh nhìn thấy vết tích cô khóc.
Lâm Dương cũng nhăn mày lại.
Anh không hề ghét Tô Nhan, tuy rằng người phụ nữ này thường ngày rất nghiêm khắc với anh, nhưng mà anh biết cô chỉ hi vọng anh có thể thăng tiến một chút. Khi gặp những chuyện như thế này, thì người phụ nữ này vẫn tận lực bảo vệ anh.
Nhưng mà Hứa Ngọc Thanh mẹ của cô….
Mà Lâm Dương anh 3 năm nay cũng đã thuận theo ý của mẹ rồi, cho nên bây giờ không nhất thiết phải khách sao với người này nữa.
“Ôi, sao anh lại chạy tới đây?” Vốn dĩ trước khi bước vào trong phòng thì trên mặt của Hứa Ngọc Thanh đang treo một nụ cười, nhưng như nhìn thấy Lâm Dương đang đứng ở trong phòng thì nụ cười đó thay bằng sự chế giễu.
“Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
Tô Nhan hỏi.