Tiểu Thuý toàn thân run rẩy, rất sợ hãi, khó xử nhìn Lâm Dương.
“Đi thôi, đi giúp đỡ, cứu người quan trọng.” Lâm Dương nói xong liền bước lên phía trước.
Mấy người khiêng những người bị thương đi.
Diên Nữ lạnh lùng liếc nhìn Trương Tử Tường, sau đó quay người rời đỉ.
“Hả? Sư muội, đừng đi, sư huynh còn muốn nói chuyện với cô.” Trương Tử Tường vội vàng hét lên.
Nhưng Diên Nữ không thèm để ý tới.
Mọi người bật cười tràn đầy vẻ mỉa mai.
“Sư huynh, con tiện nhân này hình như không để mắt tới anh.” Người bên cạnh cười nói.
“Ha ha, yên tâm, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị tôi cho lên giường!” Trương Tử Tường nheo mắt cười nói.
Hai người bị thương được đưa đến một ngôi nhà tranh.
Xung quanh ngôi nhà tranh có nhiều lũy tre, bên cạnh căn nhà tranh có một bà cụ đang nấu thuốc, hương thuốc lan tỏa.
“Đặt bọn họ lên giường tre.” Diên Nữ chỉ dẫn nói.
Lâm Dương và Tiểu Thuý ngay lập tức đặt một trong những người bị thương lên giường tre.
Diên Nữ đi về phía bà cụ.
“Diệu Thủ trưởng lão, xin hãy khám xem…” Diên Nữ thấp giọng nói, giọng điệu vô cùng kính cần.
“Bị thương thế nào?” Bà cụ cũng không ngắng đầu, khàn giọng hỏi.
“Cái đó … luyện công … luyện công bị thương …” Diên Nữ thấp giọng nói.
“Luyện công sao?”
Bà cụ đột nhiên ngẳng đầu, đôi mắt già nua trũng sâu khinh thường liếc nhìn Diên Nữ, khịt mũi nói: “Tiểu tiện nhân, còn dám nói dối tôi sao? Cô cho rằng bà lão này không thể nhìn ra vét thương do luyện công và vét thương do bị người ta đánh ư?”
“Lúc luyện công … mài dũa cùng đồng môn mà bị thương…” Diên Nữ vội vàng thay đổi lời nói.
“Ò, tiểu tiện nhân cô thật thông minh! Chỉ đáng tiếc bà lão này không thích đám người các cô! Đám người các cô chỉ là một đống rác trên đảo của chúng tôi, cũng không biết những người đó sao lại có thể đưa các ngươi tới đây.”
Bà cụ chế giễu, sau đó từ trong túi lấy ra hai lọ thuốc cao, ném xuống giường tre.
Lọ thuốc cao rơi trên mặt đất.
“Kẻ yếu thì không đủ tư cách để chữa bệnh. Các người đánh nhau với người khác thất bại mà bị thương. Là do các người không có bản lĩnh, cầm bôi vào đi, bôi xong thì nhanh cút đi!”
Diên Nữ thấy vậy, lập tức đi tới và nhặt thuốc cao lên.
Mọi người đều không nói lời nào, vẻ mặt có chút u ám.
Lâm Dương âm thầm cau mày, nhưng không nói lời nào.
Đây là chuyện của đảo Vong Ưu, anh cũng lười bận tâm.
Thuốc cao đã được bôi lên, vẻ mặt của hai người bị thương đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bọn họ đều bị nội thương. Làm sao có thể chữa lành bằng thuốc cao chứ?
Nhưng không ai dám hỏi bà cụ đó thêm thảo dược.
Đúng lúc này, Diên Nữ hét lên với Lâm Dương và Tiểu Thuý: “Hai người, khiêng họ về phòng của tôi!”
“Sư tỷ, chị muốn làm gì?” Tiểu Thuý sững sờ hỏi.
“Diệu Thủ trưởng lão đã không chịu chữa trị, vậy thì để tôi trị!” Diên Nữ khit mũi nói.
Người học võ, ít nhiêu đêu biệt một sô phương pháp điêu trị vết thương bằm tím.
Nhưng thương thế nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể so sánh với một vết thương bằm tím thông thường chứ?
Tiểu Thuý, Lâm Dương cùng một vài đệ tử đưa hai bệnh nhân đến một tòa nhà ở lưng chừng núi.
Đây là một trong những nơi sinh sống của các đệ tử ngoại đảo.
So với các tòa nhà khác, các tòa nhà ở đây tuy có hơi cũ kĩ một chút nhưng cơ sở vật chất vẫn coi như là đầy đủ, nhiều đệ tử ra vào, khi nhìn thấy Diên Nữ, đều vô cùng kính trọng gọi một tiếng Nhan Nữ sư tỷ.