“Trưởng lão Thiếu Hải! Không thể rút! Những ngân châm y võ này đều là có bí quyết riêng, nếu chọn linh tỉnh, chỉ là sợ sẽ có hậu quả nghiêm trọng; Tịch Mộc Lâm vội vàng thuyết phục.
“Hậu quả nghiêm trọng? Làm sao? Tịch trưởng lão, ông cảm thấy trưởng lão tôi đây sẽ chết trêu mấy cái ngân châm nho nhỏ này sao?”
Thiếu Hải khinh thường nói.
Nói xong, liên rút hất ngân châm xuống, ném xuống mặt đất.
Những ngân châm này cực kì nhẹ, gần như đều không rơi thăng xuống đất, mà bị gió thổi qua, còn có cảm giác lướt nhẹ.
Hòa thượng Tửu Nhục thấy thế, cũng giật ngân châm.
xuống.
Nhưng Liễu Thị Phụng và Lý Mạt Vân không có hành động gì.
“Y võ này chỉ có những thủ đoạn này thôi sao?”
Hòa thượng Tửu Nhục hừ nhẹ nói.
“Tôi thấy cũng không có gì lớn! Hãy xem tôi đây!”
Thiếu Hải nổi giận, đột nhiên đưa tay cào xuống mặt đất, lấy ra một miếng đất to lớn, bông nhiên đập về phía Lâm Dương.
Ẩm ầm! Miếng to lớn đất rơi xuống ầm vang.
Giống một ngọn núi lớn giáng xuống.
Nhưng đây vẫn chưa là thứ cuối cùng.
Lại thấy Thiếu Hải nhảy lên, xông đi đánh.
“Dời núi!”
Ông ta vừa nói xong, miếng đất to lớn kia bỗng nhiên vỡ ra, chia thành từng khối bùn đất, rơi về hướng Lâm Dương.
Lâm Dương nhướng mày, nghiêng đầu muốn tránh.
Nếu như miếng đất kia là chỉnh thể thì còn tốt, bây giờ toàn bộ miếng đất đã nổ tung, giống như một cái lưới lớn vung đến, Lâm Dương muốn tránh cũng không thể tránh được.
Anh nhíu chặt mày, thở ra một hơi, tiếp theo hai tay đánh về phía trước.
Âm! Ầm! Âm! Âm…
Những cục đất rớt xuống đều bị anh đập nát.
Nhưng có quá nhiều cục đất, anh đánh nát một cục, đánh nát mười cục, lại không kịp đánh nát một trăm cục, nghìn cục.
Hơn nữa những cục đất bị đánh nát lại không có tan đi, ngược lại đồng loạt chồng chất ở bên cạnh Lâm Dương.
Lâm Dương nhướng mày, đột nhiên nhận ra được cái gì, vội vàng vọt sang bên cạnh tránh né.
Nhưng… không còn kịp rồi.
Lộp bộp lộp bộp lộp bộp…
Trong giây lát, Lâm Dương đã bị vùi lấp.
Chỗ anh đứng trực tiếp bị một đống cục đất chồng chất thành một đống đất lớn.
Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc.
Thiếu Hải đáp xuống bên cạnh đống đất, điên cuồng dùng hai tay đấm lên đống đất, vừa đấm, vừa chuyển động xung quanh đống đất.
Âm! Ầm! Âm…
Bàn tay kinh khủng kia hung dữ đánh lên bên trên đống đất, trong khoảng khắc lúc lòng bàn tay va vào đống đất, lập tức sẽ nổ ra thành những luồng khí kì lạ.
Luồng khí xô đẩy đống đất ra, đánh vào bên trong nó.
Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay tròn, bàn tay không ngừng xô đẩy.
Những trưởng lão còn lại đều dừng bước.
Đám người xung quanh cũng đưa mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
Một lát sau, đống đất như sườn núi nhỏ đúng là đã bị Thiếu Hải đánh cho bằng một cái quan tài.
Mọi người đều hít khí lạnh.