Lông mày Lâm Dương cũng nhíu lại.
Mười thứ hạng đầu Thiên Kiêu…
Mặc dù là xếp hạng thứ mười, nhưng thực lực của anh ta cùng mười cái tên đứng sau trên bảng Thiên Kiêu có cách biệt một trời một vực…
“Ngoại trừ cái này, tôi biết được cũng Trong mỗi một nhóm người đều có một thanh niên, đang xoa tay nhìn qua lôi đài của đại hội.
Lôi đài được thiết kế vô cùng bắt mắt, vải đỏ thẫm vờn quanh, hoa hồng được cắm đầy lôi đài, bên cạnh khua chiêng gõ trống, cực kỳ giống những cảnh ném tú cầu trong TV.
Tuy rằng ở đây cũng không kém bao nhiêu.
Lâm Dương và Bích Trân tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.
“Nói đến Bùi Quốc Thiên kia, các người có biết rõ anh ta không?” Ánh mắt Lâm Dương tùy ý liếc tới một vị trí gần lôi đài hỏi.
“Anh Lâm, anh không biết Bùi Quốc Thiên à?” Bích Trân ngoài ý muốn hỏi.
“Mới nghe qua tên.”
khi gặp bất trắc, chúng ta có chết hay không không sao cả, nếu như không thể đem hoa tuyệt mệnh kịp thời đưa về Diêu Kỳ cốc, làm chậm trễ sư phụ chữa bệnh, vậy mới càng phiền toái!” An Viện bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Bích Trân nghe xong, thở dài: “Em nói có lý… Đã như vậy, vậy được rồi… Phải làm phiền đến anh Lâm rồi.”
Đi vào hội trường, mấy người mới ý thức được đại hội kén rể này của nhà họ Dương tổ chức linh đình thế nào.
Nhóm người ở phòng khách kia chỉ là một phần nhỏ, hiện trường đại hội đã sớm tụ tập mấy nghìn người.
Bọn họ đều đến từ các gia tộc lớn khắp nơi trong nước và người của các tông phái.
Mọi người tốp năm tốp ba ngồi xuống.
Lâm Dương lại nhìn mấy lần, trả trở về, nhàn nhạt mở miệng: “Các người tạm thời đừng nên rời khỏi nơi đây, cứ ở bên cạnh tôi, đến lúc đó tôi sẽ dẫn hai người các cô đi ra ngoài.”
“Chuyện này… anh Lâm, chúng tôi không muốn liên lụy anh…” Bích Trân thấp giọng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi cùng Diêu Kỳ lão có chút giao tình, lần này coi như nể mặt sư phụ của hai cô, tôi sẽ bảo vệ hai cô chu toàn, nhưng tôi hy vọng hai cô đừng làm chuyện xăng bậy, ở lại bên cạnh tôi, hiểu chưa?”
Lâm Dương nói.
Bích Trân do dự.
“Sư tỷ, nếu bọn họ là người Đông Hoàng Giáo, nhà họ Dương không dám lộn xộn với bọn họ đâu, chúng ta trước hết đi theo anh ấy đi, nếu như chúng ta tùy tiện rời khỏi, một “À, được thôi…” Bích Trân không chút do dự đưa đóa hoa tới.
Lâm Dương nắm ở trong tay đánh giá một lượt, nhẹ nhàng gật đầu: “Hoa tuyệt mệnh này…Quả nhiên thần kỳ!”
“Anh Lâm, anh hiểu y thuật sao?”
“Chỉ biết một chút thôi.”
“Hoa tuyệt mệnh này thuộc loại kỳ hoa dị thảo, chỉ nuôi trồng ở một nơi đặc biệt bằng bí pháp nuôi trồng đặc biệt mới sống được, trước mắt chỉ có trong hậu hoa viên nhà họ Dương mới phát triển thành thảm thực vật như vậy, thuốc của nó giá trị rất lớn, hơn nữa nó ẩn chứa thành phần cũng rất phức tạp, trước mắt Diêu Kỳ cốc chúng tôi đều chưa nghiên cứu ra thành phần bên trong nó.” Bích Trân hậm hực nói.
“Vậy sao?”
“Em sai rồi… Thật xin lỗi, anh Lâm…”
Lâm Dương gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ hai người trước tiên đừng nghĩ tới việc rời đi, Dương Hồng Vũ nhất định sẽ phái người trông chừng hai người cẩn thận, các người muốn ra khỏi của nhà họ Dương, chỉ sợ sẽ lập tức bị người nhà họ Dương giết chết! Bọn họ vì Lạc Linh Huyết, sẽ không nói cái gì nhân tình đạo lý!”
“Tôi hiểu rõ…Nhưng bây giờ chúng tôi không đi, phải đợi tới khi nào mới đi được đây?” Bích Trân siết chặt lấy hoa tuyệt mệnh.
Bây giờ trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến việc mang đóa hoa này về Diêu Kỳ cốc cho sư phụ.
“Có thể cho tôi xem một chút không?”
Lâm Dương nhìn bông hoa tuyệt mệnh yêu dị kia, nhịn không được nói.
Thế nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên đứng lên từ vị trí của mình, đi thẳng đến lôi đài…