Giọng nói này vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một nhóm nam nữ bước vào.
Và những người này …chính là những người đã uy hiếp Lâm Dương trước đây.
“Anh Hào! Anh Hào! Nhanh cứu eml Cứu em với!” Lâm Tung ở bên này nhìn thấy người đi vào, như nhìn thấy cứu tinh, lập tức gào thét như điên.
Người đến cũng chính là Lâm Vũ Hào liếc nhìn Lâm Tung, trên khuôn mặt đó có máy phần tà ác lộ ra nụ cười, anh ta lại nhìn Lâm Dương, nói: “Chủ tịch Lâm, anh làm cái gì vậy? Tuyên chiến với nhà họ Lâm của tôi sao?”
“Tôi không có tư cách này sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không có! Chưa bao giờ có!” Lâm Vũ Hào lắc đầu liên tục.
“Vậy thì tôi cũng muốn thử một chút.”
“Tôi khuyên anh không nên làm như vậy, nếu không tới lúc anh hối hận sẽ khóc rất thảm thương.”
Lâm Vũ Hào cười nhạt.
“Thật sao?” Lâm Dương khẽ nhíu mày.
“Giao người cho tôi đi, đừng ép tôi nổi giận!” Lâm Vũ Hào lấy từ trong túi ra một bao thuốc, châm một điều rồi hít một hơi.
“Anh nổi giận sẽ có dáng vẻ như thế nào?” Lâm Dương hỏi ngược lại một câu.
“Anh có muốn xem thử không?” Lâm Vũ Hào nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó lại giơ tay lên.
*Ném xuống đi!” Cung Hoan Vân dường như không chút khách khí nói.
Và khi những lời này rơi xuống đất, hai người mặc đồ đen liền phát lực muốn ném Lâm Tung ra ngoài cửa sổ.
Nhưng chính vào lúc bọn họ đang thực thiện động tác…
Vút vù vùi!
Bốn cây kim bạc sáng như tuyết bay tới và xuyên qua hai người mặc áo đen một cách chính xác.
Ngay tức khắc, hai người họ trực tiếp không thể cử động được nữa …
“Kim bạc khoá huyệt sao?” Lâm Dương nhíu mày.
“Nghe nói Lâm Đồng chính là Lâm thần y đã đánh bại Hàn y vương. Chắc anh cũng biết dùng kim bạc đúng không?
Nhưng mà so với kỹ thuật châm cứu của nhà họ Lâm tôi, không biết kỹ thuật châm cứu của Lâm thần y…. là trình độ như thế nào? “
Lâm Vũ Hào mỉm cười, sải bước đi về phía Lâm Tung.
“Tránh ral”
“Tôi biết Lâm thần y là một người hiểu chuyện. Lâm Thần y, tạm biệt, hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta có thể là bạn, anh cũng họ Lâm. Có lẽ chúng ta vốn dĩ chính là một gia đình! Đương nhiên, điều đó còn tùy thuộc vào bản thân anh có đủ thông minh hay không!” Lâm Vũ Hào híp mắt cười, sau đó trực tiếp kéo Lâm Tung vẫn còn đang nằm trên sắp mặt đất dậy, rồi đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Đột nhiên, Lâm Dương hét lên một tiếng.
Lâm Vũ Hào và những người khác đều đình trệ, đồng loạt nhìn về phía anh.
“Lâm thần y, anh còn có gì chỉ giáo sao?” Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.
Lâm Dương im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Anh đã từng nghĩ qua, anh đã sai rồi, nhà họ Lâm của các anh đã sai rồi. Các anh từ khi bắt đầu, đều chưa từng nhìn rõ ràng tất cả mọi chuyện! Đợi đến khi tất cả chân tướng được rõ ràng, các anh có phải sẽ hồi hận vì sự ngu dốt của bản thân, các anh có phải sẽ cảm thấy sợ hãi vì sự ngu ngốc của mình không? “
Anh nói chậm, nhưng rất nghiêm túc.
Như thể những lời này xuất phát từ tận trái tim anh.