Tuyệt đối là ma quỷ!
Nếu như hắn không phải là ma quỷ! Vì sao… dao đâm vào người, hắn không thấy đau đớn, thậm chí còn không có chút nào là bị ảnh hưởng?
Người bình thường… có thể như vậy hương 968….chị nhác sao?
” Mày… mày là quái vật? Nói!! Mày có phải là quái vật hay không?”
Dương Phi Dương run lầy bầy gầm lên, tê hết cả da đầu, cả tay cũng không giữ được dao nữa, rơi cái bịch xuống đất.
“Ồ… Không thọc nữa hả?”
“Tôi đã cho anh một cơ hội, vì sao anh không quý trọng nó?”
“Tại sao cứ lặp di lặp lại nhiều khiến tôi phải thất vọng thế nhỉ?”
Giọng nói khàn khàn của Lâm Dương vang lên, nhặt con dao kía lên: Dương Phi Dương ngơ ngác nhìn con dao găm dính đầy máu tươi, tất cả dây thần kinh như sắp phồng lên nồ tung, hai mắt trợn hết cỡ, tinh thân cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Giống như gã đang nhìn thấy được ĐĨA hương 968:.:ch nhắc cảnh Lâm Dương cầm con dao găm tự tay đâm vào cơ thể của anh.
Lại trong giây lát nhìn thấy cảnh Lâm Dương dùng con dao găm sáng hoắc như tuyết đấy đâm mạnh vào cơ thể của gã.
Loại cảnh tượng quỷ dị này tạo thành đả kích quá lớn lên não bộ của gã.
Ngay sau đó còn cộng thêm sự sợ hãi tột cùng, khiến thần trí của Dương Phi Dương đã không thề giữ được sự tỉnh táo.
Gã đã sụp đồ hoàn toàn!
Không có cách nào có thể bảo trì được lý trí nữat Cũng không còn cách nào có thề tiếp thu được hiện thực nữa!
“Cứu! Cứu mạng! Ai cứu mạng với!”
Dương Phi Dương hét lên một tiếng, đột nhiên như phát rồ chạy về phía trước.
Mắt Lâm Dương lộ ra sát khí, cầm dao găm chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng vừa mới đi một bước, đã lào đảo, ngã khuyu xuống đất.
Máu tươi ồ ồ chảy ra từ hai hố sâu trên ngực, đau đớn kịch liệt cũng dâng lên.
Trong cơn đau cùng cực, ý thức vỡ tan tành của Lâm Dương đột nhiên tụ lại, cả người cũng thanh tỉnh trong phút chốc.
Anh dùng hết sức rút một cây ngân châm từ trên cánh tay của mình, đâm thằng vào ngực không chần chừ.
Châm vừa hạ, máu tươi ở ngực cũng ngừng chảy.
Anh nắm thẳng cẳng ở dưới đất, thở dốc từng ngụm một.
“Lâm Dương!”
“Lâm Dương!”
Dịch Quế Lâm mang theo người chạy trai MP s4 hương 968:„.ch nhắc nhanh đến nơi, Nhìn thấy Lâm Dương đang nằm dưới đất, mọi người đều sợ đến biến sắc, vội vàng xông lên đỡ anh ngồi dậy.
“Chủ tịch Lâm bị thương rồi! Rất nghiêm trọng!”
“Xây ra chuyện gì? Chủ tịch Lâm… bị thương như thế nào?”
“Cái tên Dương Phi Dương kia đâu?”
“Bốn phía không có thi thề, không nhẽ gã chạy mất rồi?”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này hả?
Tranh thủ thời gian đưa Chủ tích Lâm đến bệnh viện ngay! Nếu để trễ, thì coi như xong rồi!”
Mọi người đều hốt ha hốt hoảng, mồ hồi vã ra như tắm.
” Mẹ nó bọn mày sợ cái rắm gì!” Dịch Quế Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: 119! BE 2hưương 868: .eh nhác tịch Lâm của các người không dễ chết như thế đâu! Các người nhìn cái ngân châm này đi!”
Mọi người đưa mắt nhìn.