Những người phía sau bước tới trước.
“Anh… các anh muốn chúng tôi đi đâu?” Giám đốc Lý hoảng sợ.
“Đi thì đi thôi, đâu ra nhiều lời nhảm nhí như vậy!”
“Chúng tôi không đi! Giết người rồi! Giết người rồi!”
Chủ tịch Lý hét lớn lên.
Anh ta không biết những người này là ai, nhưng ngay cả Anh Phác cũng khiếp sợ bọn họ như vậy, nếu như bị những người này bắt đi, đó không phải là cá nằm trên thớt sao? Bây giờ ở đây có nhiều khách khứa như vậy, anh ta cũng bắt chấp tắt cả, trực tiếp hét lớn lên.
“Chết tiệt!”
Anh Phác lập tức xông lên, giơ tay tát anh ta hai cái.
Khuôn mặt của Giám đốc Lý lập tức bị tát thành đầu heo.
“Đồ chó, nếu như anh không muốn mọi người cùng chết thì lập tức đi theo tôi, nếu không tôi đảm bảo anh không thể rời khỏi Nam Thành!” Anh Phác nắm lấy cổ áo của giám đốc Lý, thấp giọng lo lắng nói.
Giám đốc Lý sợ hãi đến mức đứng không vững, nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của anh Phác, doạ anh ta sợ chết khiếp.
Anh Phác cũng lười quan tâm, cưỡng hành lôi người đi.
Từ Nam Đống nhìn người phụ nữ trang điểm đậm và những người khác.
Mấy người dường như hiểu ra điều gì đó, vội vàng xua tay: “Chúng tôi vô tội, không liên quan gì đến chúng tôi!
Chúng tôi chỉ đến tham gia bữa tiệc…”
Từ Nam Đống lại nhìn Lâm Dương.
“Mang đi hết đi.”
Lâm Dương lẳng lặng nói.
Từ Nam Đống lập tức xua tay.
Mấy người Anh Phác ngay lập tức kéo người phụ nữ trang điểm đậm và những người khác đi.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
“Các anh muốn làm cái gì vậy? Thả tôi ra! Cứu mạng!”
“Nhan báo cảnh sát! Bắt cóc!”
Mấy người la hét thất thanh, ai nấy đều giống như lợn bị giết, tiếng la hét thu hút rất nhiều khách khứa.
“Các vị, không sao, không sao, mấy người này có thể là những người không nhận được lời mời mà trà trộn vào lừa gạt, chúng tôi chỉ mời bọn họ ra ngoài theo thủ tục bình thường.” Từ Nam Đống vội vàng tiến lên trước cười híp giải thích.
Những người này đột nhiên hiểu ra, lúc này mới giải tán.
“Anh Lâm, để tôi cử xe đưa anh về.” Từ Nam Đống cung kính nói với Lâm Dương.
“Không cần đâu, đi làm việc của ông đi, ngày mai gặp lại.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Từ Nam Đống tim đập nhẹ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể hơi cúi người, thoái lui đi xử lý giám đốc Lý và những người khác.
Nhưng khi Lâm Dương bế Tô Nhan chuẩn bị rời khỏi khách sạn, một tiếng gọi kinh ngạc lại vang lên.
“Anh rể? Sao anh lại đến đây? Chuyện này … chị Nhan làm sao vậy?”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Dương quay đầu nhìn, mới nhìn thấy Tô Dư cùng Tào Tiểu Kiều vừa xuống xe liền bước tới đây.
“Tiểu Dư, Tiểu Kiều?” Lâm Dương hơi sửng sốt, sau đó giải thích: “Chị em đã uống quá nhiều rồi, anh đang chuẩn bị đưa cô ấy trở về.”
“Uống quá nhiều sao?” Tô Dư không thể hiểu được, “Theo như em biết, chị Nhan không biết uống rượu.”
“Có thể là hôm nay vui vẻ.”
“Vậy sao?” Tô Dư vẫn cảm tháy khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy tới, không chút khách khí cho một bạt tai vê phía mặt của Lâm Dương.
Lâm Dương sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nhưng cái tát này vẫn đánh vào cổ anh.
Bóp!
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Chương 707:
Trên cổ Lâm Dương xuất hiện một dấu tay nông.
Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều sững sờ, khi định thần lại thì phát hiện chủ nhân của cái tát này chính là Trương Tinh VũI “Đồ chó nhà cậu, cậu đã làm gì con gái tôi? Cậu đã làm gì nó?” Trương Tinh Vũ hét lên, trực tiếp giật lầy Tô Nhan từ trong vòng tay của Lâm Dương một cách thô bạo.
Lâm Dương sắc mặt khó coi.
Mới phát hiện phía sao có không ít người ào ào bước tới.
Bọn họ là gia đình của Tô Thái và Tô Quảng.
Nhìn thấy Tô Nhan say quắt cần câu, sắc mặt của máy người đều trở nên kỳ quái.
Câu nói này ngay lập tức khiến Trương Tinh Vũ kích động.
“Mãn San nói cũng có lý! Nói! Cậu có phải là thực sự muốn như vậy không?”
Trương Tinh Vũ đột ngột quay đầu lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lâm Dương.
“Cái gì mà muốn như vậy?” Lâm Dương âm thầm siết chặt nắm đắm, lạnh lùng hỏi.
“Cậu còn vờ ngớ ngắn ở đây sao? Lâm Dương! Tôi cũng coi như là nhìn rõ cậu rồi. Cậu là thấy không leo lên được Tiểu Dư, thì lại chú ý tới con gái tôi sao? Chắc không phải cậu muốn gạo nấu thành cơm, để Tiểu Nhan không ly hôn với cậu nữa đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi!
Cuộc hôn nhân này của các cậu, nhất định phải ly hôn!
Cánh cửa của nhà họ Tô không xứng để phế vật như cậu bước vào! Cơm mềm của nhà họ Tô tôi, cậu cũng không xứng ăn! “Trương Tỉnh Vũ chỉ vào mũi Lâm Dương lớn tiếng mắng chửi.
Lâm Dương sững sờ.
Trương Tinh Vũ lại có thể nghĩ như vậy.
“Thím à, sao thím có thể nói anh rể như vậy chứ? Có lẽ chỉ là chị Nhan thật sự đã uống quá nhiều, anh rẻ đưa chị ấy về mà thôi.” Tô Dư vội vàng nói.
“Đúng vậy, dì này, miệng này của dì có phải là có kén rồi đúng không? Hơn nữa người ta cũng là vợ chồng hợp pháp, cho dù thật sự muốn mở phòng, thì cũng là quyền lợi của một cặp vợ chồng bình thường. Có gì sai sao?”
Tào Tiểu Kiều ở bên cạnh cũng không nhịn được mở.
miệng nói.
Tống Kinh là Lâm Dương giới thiệu cho bọn họ, bọn họ đương nhiên biết ơn ân tình của Lâm Dương, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn trong tình huống này.
“Tiểu Dư, ở đây có chỗ cho con nói chuyện sao? Câm miệng!” Lưu Mãn San lập tức hét vào mặt Tô Dư.
“Được lắm, con nhóc như con lại dám dạy dỗ tôi sao?
Chuyện nhà tôi các cô quản cái gì?” Trương Tỉnh Vũ mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Tô Dư và Tào Tiểu Kiều.
“Tôi chỉ là không thể nhìn tiếp được. Anh Lâm người ta đã làm sai cái gì chứ? Còn bị các người mắng chửi như thế này? Các người cũng thật quá đáng rồi!” Tào Tiểu Kiều cũng cao hứng, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát.
“Cô … cô …” Trương Tinh Vũ tức giận đến mức phổi sắp nổ tung rồi, hận không thể bước tới trước đánh cái con nhóc không biết trời cao đất rộng này một trận.
Nhưng vào lúc này, Tô Thái ở phía sau hét lên.
“Đủ rồi!”
Giọng nói này khiến máy người ngừng tranh cãi.
“Tinh Vũ, cô bớt nói vài câu đi, Tiểu Dư, con cũng khuyên bạn học của mình đi, nói thế nào cũng là thím của con, bất kể như thế nào thím của con cũng là trưởng bối của cô ấy, không biết lớn nhỏ, thật không ra làm saol” Tô Thái nghiêm túc nói.
“Vâng, bố.” Tô Dư thấp giọng gật đầu.
*Được rồi, Tinh Vũ, Tiểu Nhan đã say như thế này rồi, hai vợ chồng cô cậu nhanh chóng đưa nó về đi, trời lạnh đất cóng, nó lại mặc ít, đừng để cảm lạnh.” Tô Thái trầm giọng nói.
“Vâng, anh cả.” Tô Quảng gật đầu.
“Đi thôi! Lâm Dương, món nợ này tôi sẽ từ từ tính số với cậu!”
Trương Tinh Vũ lạnh lùng trừng mắt với Lâm Dương, sau đó cùng với Tô Quảng dìu Tô Nhan rời đi.
Gia đình này nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Tô Thái cũng lười nói nhảm với Lâm Dương, nói với Tô Dư: “Chúng ta vào đi.”