Có Nguyên Tinh ra mặt, Đường Thiên hạo cướp lấy thần giới tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dù sao đây chính là vị Thái thượng trưởng lão cuối cùng của bản giáo!
Lâm Dương phun ra một miệng khí độc, lần nữa thúc giục sức mạnh của Lạc Linh Huyết, chuẩn bị chặn đánh.
Nhưng Nguyên Tỉnh kia cũng không phải loại người như Thiếu Hải, căn bản không làm chuyện vô nghĩa, toàn tâm toàn ý muốn giết chết Lâm Dương.
Thân hình chuyển động đến, lại là một tay biến thành móng vuốt, tựa như đại bàng đực, chụp phía đầu Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức nghiêng người tránh qua một bên.
Răng rắc!
Một khối đá lớn lập tức bị bóp thành bột mịn.
Thái thượng trưởng lão lần nữa truy kích, không để cho Lâm Dương thở có chút thời gian để thở dốc, người như tia chớp, nhanh như điện, công kích giống như sóng lớn, khí lực hùng hậu lại điên cuồng dồn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương không còn cách nào khác đưa tay chống cản.
Bang bang bang bang…
Mỗi một cú đánh qua, hai cánh tay đều có một loại cảm giác run rẩy tê dại, có chút không chống đỡ nổi.
Không có biện pháp!
Trước đó đã tiêu hao thể lực quá lớn! Cho dù là thúc giục sức mạnh của Lạc Linh huyết cũng không đủ để chống đỡ thế tấn công của Thái thượng trưởng lão.
Huống chỉ, một tay còn lại đã gãy xương, tình trạng vết thương đến bây giờ cũng ổn định.
Tiếp tục chiến đấu, nhất định, cần phải suy nghĩ biện pháp khác.
Dùng một chiêu kia hay sao?
Lâm Dương đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhưng trái tim bỗng nhiên đập thình thịch, nhanh chóng gạt bỏ quyết định.
Vậy chỉ có thể cùng đến chỗ chết, nếu xung quanh hoàn hảo không có người, nhưng xung quanh nhiều người Đông Hoàng giáo như vậy, dùng tới một chiêu kia, còn muốn mạng để ra ngoài sao?
Lâm Dương phun ra một miệng khí độc, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Âm!
Lúc này, Nguyên Linh lại tiếp tục dùng một chưởng hung hăng vỗ vào ngực Lâm Dương.
Khoảnh khắc kia, Lâm Dương dường như cảm thấy xương sườn trên ngực mình đều muốn đứt đoạn thành mấy cái, toàn thân bay ngược ra ngoài, đụng nát mấy tảng đá lớn, trở mình ngã xuống đất, lúc đứng dậy miệng phun đầy máu tươi.
“A?”
Những người xung quanh hoảng sợ.
“Trong người cậu vốn đã trúng độc, trước đó liên tục chiến đấu, sức lực cạn kiệt vô cùng nghiêm trọng, tuy rằng cậu có Lạc Linh Huyết, nhưng đánh nhau với tôi, đây chẳng qua là dùng trứng chọi đái”
Nguyên Tinh cuối cùng cũng ngừng lại, thản nhiên nói.
Hai tay chắp ra phía sau, đi về phía Lâm Dương.
“Lúc trước công tử đã cho cậu cơ hội, là cậu không biết quý trọng, Đường công tử nhất định phải tiếp nhận chức vụ chưởng môn, trở thành thế hệ mới của Đông Hoàng Thần Quân, mà cậu ấy cũng sẽ dẫn dắt Đông Hoàng giáo đến một đỉnh cao hoàn toàn mới, khiến cho người đời đều sợ hãi Đông Hoàng giáo ta, cậu trẻ tuổi như thế, đã có thực lực như vậy, tôi vốn tính toán để công tử giữ lại cho cậu một mạng, giao cho cậu trách nhiệm quan trọng, dốc sức vì công tử, chỉ tiếc là cậu rất không hiểu chuyện! Một khi đã như vậy, vậy cậu chỉ có thể chết tại đây! Trở thành hòn đá kê chân để công tử bước lên đỉnh cao nhất của Đông Hoàng giáo!”
Âm thanh vừa hạ xuống, Nguyên Tinh đã tới gần Lâm Dương, vươn tay chuẩn bị bẻ gãy ngón tay của Lâm Dương để lấy Đông Hoàng Thần giới, rồi giết chết anhI Mọi thứ đều đặc biệt thuận lợi.
Nhưng tại lúc này, một tiếng kêu vang lên từ phía sau lưng bà ta.
“Nguyên Tinh!”
Thái thượng trưởng lão nghe thấy tiếng vang, hơi chút sửng sốt, mới phục hồi tình.
Nhưng giây tiếp theo.
Phập xì!