Các khách mời đều châu đầu ghé tai nhau thì thầm, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương không ngừng nghị luận, những lời mỉa mai đùa cợt không dứt bên tai.
“Con mẹ nhà nó, mày nói xong chưa?
Mày cho là nhà họ Dương bọn tao đều sợ mày à?” Cuối cùng Dương Vân Thu bùng nổ ngay tại chỗ.
Sự khiêu khích liên tiếp của Lâm Dương đã làm cho khả năng nhẫn nại của cô ta đạt tới cực hạn.
Ngay cả người tỉnh táo lý trí như Dương Mạc Phi, giờ phút này cũng thấy đang bị vũ nhục.
“Anh vừa nói cái gì?”
Anh ta ngăn Dương Vân Thu đang nổi giận lại, bước lên phía trước nhìn chằm chăm vào Lâm Dương, hỏi.
“Tôi nói, nhà họ Dương các người chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi! Có phải lỗ tai anh không được bình thường?”
Lâm Dương ngồi trên ghế, thuận miệng nhàn nhạt đáp.
Một lời này vừa xong, trong nháy mắt Dương Mạc Phi đưa tay ra hung hăng tát lên mặt Lâm Dương.
Muốn dạy dỗ Lâm Dương giống như dạy dỗ An Viện!
Nhưng lần này, bàn tay anh ta còn chạm vào mặt Lâm Dương.
Xoạch!
Một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ tay Dương Mạc Phi, đem cái tát này ngăn chặn ở giữa không trung.
“Cái gì?” Tải app truyệnhola về đọc full khích lệ nhóm edit nhé!
Không ít người kinh hô.
Dương Mạc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chủ nhân của bàn tay kia, Lưu Danh Khoal “Khốn kiếp!”
“Ông muốn làm gì?”
“Buông cậu hai ra!”
Người nhà nhà họ Dương ào ào vọt tới.
“Nếu ông dám làm tổn thương cậu hai nhà chúng tôi dù chỉ mảy may! Chúng tôi nhất định phải lót thịt bẻ xương ông! Khiến ông chết không toàn thây!”
Quản gia nhà họ Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Danh Khoa nói.
“Hừ, một nhà họ Dương nho nhỏ, thật lợi hại mà! Được! Tôi sẽ đứng ở nơi này, ngược lại tôi muốn nhìn xem đám các người làm thế nào khiến cho chúng tôi chết không toàn thây!” Lưu Danh Khoa thản nhiên không sợ, cười ha ha, đôi mắt ngạo nghễ nhìn lướt qua người ở bốn phía.
Lần này hoàn toàn chọc giận người nhà họ Dương rồi.
Mắt Dương Mạc Phi lộ ra vẻ dữ tợn không che giấu, siết chặt năm đấm, chuẩn bị xông lên.
Nhưng ngay lúc này, Dương Hồng Vũ đột nhiên đứng dậy.
“Tất cả dừng tay!”
Hiện trường chấn động.
“Gia chủ”
Quản gia vội vàng đứng nghiêm cả người.
“Ba, biết bao nhiêu khách mời đang nhìn, chúng ta không thể để mất mặt mũi.” Dương Mạc Phi thấp giọng nói.
Kỳ thật anh ta so với Dương Vân Thu càng hận những người này. Sống tới bây giờ cũng đến lúc chết tại đây, trên tay bọn họ.
Dương Hồng Vũ không nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dương đang ngồi trên ghế.
Ai nấy đều thấy được, Lưu Danh Khoa chỉ là thủ hạ còn người này mới là kẻ cầm đầu.
Giờ phút này đây, mọi người mới đánh giá người này, anh được sắp xếp ngồi ở vị trí cuối cùng.
Dương Hồng Vũ có chút cẩn thận nhìn anh, chỉ là người này đeo mặt nạ, ông ta cũng không nhận ra thân phận người này.
Đột nhiên, giống như Dương Hồng Vũ đã nhìn thấy gì đó, ánh mắt khựng lại, trực tiếp nhìn chằm chằm vào ngón tay của Lâm Dương.
Nơi ấy có một chiếc nhân!
Chiếc nhân này phong cách cổ xưa nhưng rất có thân vận, không quá khoa trương lại sáng chói, hoa văn trên mặt có thể nói là vô cùng khéo léo!
Loại nhẫn này, tuyệt đối không phải loại mà người bình thường có thể đeo.