bùm!
bùm!
bùm!
Tiếng ngột ngạt không ngừng phát ra.
Có người tay chân bị gãy.
Có người ngực, đâu lõm xuông.
Cũng có người trực tiếp bị Lâm Dương ném ra khỏi đám đông, quăng ra bên ngoài.
Thế cục ở hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Không ai có thể ngăn cản Lâm Dương.
Long Thủ mở to mắt, sững sò nhìn tất cả những chuyện này.
Trong lòng ông ta chỉ có hai từ có thể hình dung Lâm Dương vào lúc này.
Chiến thần!
Người này … bây giờ chính là Chiến thần, rất xứng danh, bắt khả chiến bại.
Ứng Bình Trúc đứng ở ngoại vi, hai mắt mở to, sững sờ: nhìn tình hình này, miệng đã không khỏi mở to, hoàn toàn không nói nên lời.
Đi Phải đi!
Ứng Bình Trúc đột ngột quay người, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Nhưng đúng lúc này, một đám người cũng vội vàng chạy qua.
Ứng Bình Trúc nhướng mày nhìn, không khỏi giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết: “Giáo chủ, người đã đến rồi!”
Thì ra người đến lần này là Ứng Hoa Niên, gia chủ của nhà họ Ứng.
Rõ ràng là sau khi ông ta nhận được tin tức mới đột nhiên đến, cũng không có tìm hiểu kỹ tất cả chuyện này.
“Lâm thần y đó đâu rồi? Anh ta vẫn còn đang chiến đấu với đội Long Kiếm sao?” Ứng Hoa Niên trầm giọng hỏi.
“Cái này … Gia chủ …đội Long kiếm…đội Long kiếm…đã bị quét sạch toàn bọ rồi…” Ứng Bình Trúc do dự hồi lâu rồi mới chua xót nói.
“Cái gì?”
Nguyên lão của nhà họ Ứng ở phía sau sửng sốt hét lên thất thanh.
“Làm sao có thể? Đội Long kiếm đã bị đánh bại rồi sao?”
Gia đình của Ứng Hùng đi theo phía sau cũng sửng sót.
Sức mạnh của đội Long Kiếm là gì? Làm sao có thể thất bại nhanh như vậy? Ít nhiều, có lẽ cũng có thể trì hoãn được một khoảng thời gian chứ?
Tuy nhiên, chính vào lúc những người này đang nói chuyện…
Mọi người đều bị sốc.
“Aaaaa…”
Lúc này, một tiếng hét thảm thiết từ trên đỉnh đầu của mọi người truyền đến.
Mọi người vội vàng ngước mắt lên, lại nhìn thấy một người bay về phía bên này, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt gia chủ Ứng Hoa Niên, rồi ngắt đi.
Tất cả người nhà họ Ứng hít một hơi lạnh…
“Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nguyên lão của nhà họ Ứng run rẫy hỏi.
“A? Là A Thất! A Thất, cậu làm sao vậy?” Một người nhà họ Ứng vội vàng tiến lên trước, đẩy mạnh người trên mặt đất.
Nhưng bắt luận anh ta có lắc như thế nào thì người đó cũng không thể tỉnh dậy, mãi cho đến khi lật người lại, mọi người mới nhìn thấy ngực của anh ta đầy vét đắm, miệng đầy máu tươi…
Mọi người sắc mặt đều rất khó coi “Lâm thần y đã làm chuyện này sao?” Một người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng chát vần.
“Có lẽ… là anh ta.” Ứng Bình Trúc thấp giọng nói.
Ứng Hoa Niên sắc mặt tối sầm lại, không nói lời nào, trực tiếp đi qua người nhà họ Ứng kia, đi về phía đại sảnh.
Vào lúc này, trận chiến bên ngoài đại sảnh cũng thành một mớ hỗn độn.
Mặt đất toàn là những thành viên của nhà họ Ứng bị đánh ngất xỉu, có người bị gãy tay chân, có người bị lõm lồng ngực và nôn ra từng ngụm máu lớn.
Bức tường, hòn non bộ, sân vườn cây cảnh toàn bộ đều bị đập phá, thậm chí đại sảnh kia, lúc này cũng lung lay sắp đổ, trở thành một căn phòng dột nát.
Ứng Hoa Niên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, đương nhiên giận tím mặt.