Một tiếng vang thanh thúy truyền ra.
Nắm đấm hướng tới phía trước như là đụng vào cái gì, bỗng nhiên dừng lại.
Lực lượng trong nắm đấm tựa như luồng khí xoáy hướng bốn phía tản ra, biến mất.
Cả hiện trường trong nháy mắt im ắng.
Phạm Văn Tiến mãnh liệt trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn phía trước.
Chỉ thấy Lâm Dương nâng một tay lên, bàn †ay mở ra, vững vàng tiếp được nắm đấm của anh ta.
Thân thể không hề di chuyển!
Bàn tay hoàn hảo không tổn thương gì!
Hoàn toàn… Tiếp được quyền này.
Phạm Văn Tiến choáng váng.
Người ở dưới đài cũng đều bối rối.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Cái này… Sao lại thế này?”
Dương Vân Thu liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trăng bệch, miệng há †o, dường như có thể nhét quả trứng gà…
Về phần Bích Trân, An Viện, càng kinh hãi nói không ra lời.
“Kẻ này…” Dương Hồng Vũ ngồi ở vị trí chủ tiệc nhìn Lâm Dương chăm chú, trong mắt lướt qua một chút nghi ngờ.
Rầm!
Lúc này, bàn tay của Lâm Dương hơi động, một luồng sức mạnh đem Phạm Văn Tiến bắn ra.
Phạm Văn Tiến liên tiếp lui về phía sau, người suýt nữa không đứng vững.
Lâm Dương hai tay vòng ra sau, nhàn nhạt nói ra: “Tôi nói 10 giây không đủ, tôi cho anh thêm 5 phút đồng hồ!”
Lúc này, toàn trường rơi vào trầm mặc…
Thiên Kiêu Không thể đánh bại được Lâm Dương trong vòng 10 giây, thật ra trong mắt nhiều người cũng không thể nói lên được điều gì.
Có lẽ tên mang mặt nạ này đúng là có chút thực lực, hoặc là tốc độ thân pháp của anh ta không tệ.
Nhưng hiện tại, Phạm Văn Tiến trong vòng 10 giây không đánh bại được đối phương cũng không phải vì hai điểm này.
Mà là vì… thực lực của anh ta quá mạnh.
Ở9 giây trước không ai nhìn ra được năng lực của Lâm Dương sâu cạn như thế nào.
Cho tới khi Lâm Dương nhẹ nhàng tiếp được đòn công kích dùng toàn lực của Phạm Văn Tiến, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.
Người mang mặt nạ này… Không phải là người bình thường!
Người dưới đài nghẹn họng nhìn trân trối, không có người phát ra âm thanh.
Phạm Văn Tiến đang đứng trên đài cũng ngây ngốc tại chỗ, không biết là qua bao lâu, mới lấy lại tinh thần.
“Khinh địch… Là do tôi đã quá khinh địch… ha ha…” Phạm Văn Tiến liên tục cười khổ.
“Anh còn có cơ hội!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Không, tôi không còn cơ hội!” Phạm Văn Tiến lắc đầu: “Tôi đã nói, nếu trong 10 giây không thể đánh bại anh! Tôi sẽ nhận thua!
Phạm Văn Tiến tôi từ trước đến nay luôn giữ chữ tín, nói được thì làm được! Tôi, nhận thual”
Nói xong, Phạm Văn Tiến xoay người, có chút sa sút tinh thần bước xuống lôi đài.
Vô số ánh mắt tập trung trên người anh.
Sắc mặt mọi người có chút phức tạp.
Có lẽ không ai lường trước được kết cục lại như vậy…
“Cậu Phạm!”
“Cậu Phạm, không sao chứ?”
Một số bạn bè vội vàng chạy tới.
“Tôi không sao… Không có việc gì…”
Phạm Văn Tiến cười cười.