“Mọi người yên tâm chớ vội, tất cả đều lui ra đi.”
Câu nói này của ông ta khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
“Chưởng môn!”
Lưu Quyên vội vàng quay lại nhìn chưởng môn Kỳ Lân Môn.
“Phó chưởng môn Quyền, bác sĩ Lâm Dương xa tới đây, là khách quý của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao có thể đối xử với người ta thô bạo như vậy? Như thế chẳng phải là đã làm trái với lễ nghỉ của Kỳ Lân Môn chúng ta rồi sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Kỳ Lân Môn sẽ bị người đời chỉ trích đấy.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.
“Nhưng mà… chưởng môn, tên này quá ngông cuồng! Nếu chúng ta không cho cậu ta một bài học TH thì cậu ta sẽ nghĩ rằng Kỳ Lân Môn chúng ta đễ bắt nạt Lưu Quyền tức giân nói.
“Hây, Phó chưởng môn Quyên, ông là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Huống chỉ bây giò bác sĩ Lâm cũng chỉ đang quan tâm đến bạn của mình mà thôi, đều này không có gì sai”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lắc đầu nói.
“Chuyện này…”
Lưu Quyền đành ngậm miệng.
“Bác sĩ Lâm, chuyện này đã gây tranh cãi như vậy thì theo tôi là nên gác lại sang một bên, tôi sẽ cho người điều tra kỹ chuyện này, không đổ oan cho bất kỳ ai, nhưng cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ có tội nào.
Làm như vậy đã vừa ý cậu chưa?”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.
“Quả nhiên, chưởng môn rất công bằng.”
Lâm Dương gật đầu.
“Vậy được rồi, chuyện này để sau rồi nói.
Bác sĩ Lâm, cậu và Vô Cực đi lại đường xá xa xôi như vậy chắc cũng mệt rồi.
Tiến Hải, mau dẫn bác sĩ Lâm và Vô Cực đi nghỉ ngơi cho tốt đi”
“Vâng thưa chưởng môn, bác sĩ Lâm, sư huynh Vô Cực đi bên này.”
Cậu đệ tử tên Tiến Hải nói.
Lâm Dương gật đầu, đi ra ngoài theo cậu ta.
Lệ Vô Cực hoang mang nhưng cũng không dám chờ lâu, vội đi theo sau.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dương đã được dẫn đến một căn phòng dành cho khách có vẻ khá cao cấp.
Phong cách bài trí của căn phòng này khá cổ kính, khiến người ta có cảm giác như mình vừa xuyên không về thời cổ đại vậy.
Lâm Dương nhìn liếc qua rồi quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy? “ Lâm Dương hỏi một câu rồi ra mở cửa.
Lệ Vô Cực đang đứng ở cửa ra vào.
“Có chuyện gì à?” Lâm Dương tò mò nhìn anh ta.
“Tôi muốn biết tại sao anh Lâm lại giúp tôi?” Lệ Vô Cực hỏi.
“Tôi không giúp anh, tôi đang tự giúp mình.”
“Giúp chính mình? Ý của bác sĩ Lâm là sao?”
“Vào rồi nói.”
Lâm Dương bình tĩnh trả lời.
Lệ Vô Cực chần chừ một lúc rồi bước vào phòng.
Lâm Dương khép cửa, rót cốc trà rồi bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ phải giao dịch với Kỳ Lân Môn, nhưng trước giờ tôi vẫn chưa biết thái độ của họ đối với tôi thế nào nên tôi mượn anh để thăm dò họ thôi. Hiểu chưa?”