Bùi Quốc Thiên giang hai tay ra, triển khai tư thế một lần nữa, chuẩn bị tấn công Lâm Dương.
Anh ta muốn thử một lần nữa!
Động tác của người nhà họ Dương rất nhanh chóng, ngọn lửa ở lễ đường rất nhanh đã được khống chế, hiện trường rối loạn cũng đã được bình ổn lại.
Dương Hồng Vũ đầy giận dữ vòng trở lại.
Tầm mắt của mọi người cũng một lần nữa tập trung trên người Lâm Dương.
Nhìn thấy Lâm Dương lại có thể đứng lên được, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin.
“Sao tên kia vẫn chưa chết?”
“Chẳng phải người của Diêu Kỳ cốc đã nói mạch của anh ta không còn đập nữa rồi sao?”
“Sao lại thế này? Chẳng nhẽ cậu ta xác chết vùng dậy rồi hả?”
Nhưng lại nghe một gã người nhà họ Dương chỉ vào hai cô gái bên cạnh Lâm Dương, lớn tiếng la lên: “Gia chủ! Chính là hai người bọn họ đã châm lửa!”
Tất cả mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Bích Trân và An Viện.
“Hả?”
Dương Hồng Vũ lạnh lùng nhìn hai cô gái, trầm giọng nói: ‘Nhà họ Dương chúng tôi có chỗ nào đắc tội Diêu Kỳ cốc sao? Vì sao hai vị lại làm thế?”
“Cái này…” Bích Trân không biết phải trả lời như thế nào.
“Anh Lâm, chúng ta phải đi nhanh lên, không thể ở lại đây thêm nữa!” An Viện nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại phải đi? Thứ tôi muốn còn chưa đạt được cơ mà.” Lâm Dương nghiêng đầu nói.
“Anh Lâm, nếu anh còn không đi, sợ là sẽ bị Bùi Quốc Thiên đánh chết đó! Đi nhanh thôi! Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa à?”
Bích Trân nói như sắp khóc.
Vốn dĩ Lâm Dương còn có chút khó hiểu, cũng lập tức hiểu ra vì sao hai cô gái lại phóng hỏa rồi, các cô ấy muốn gây ra hỗn loạn tranh thủ mang theo mình chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng lửa kia cũng không lớn lắm, hơn nữa người nhà họ Dương sớm đã có biện pháp phòng ngừa bất trắc rồi, dựa vào cái này làm sao có thể di chuyển được lực chú ý của người nhà họ Dương chứ?
“Cậu Lâm, cũng không phải tôi không nể mặt cậu, thật sự là hai người này vô pháp vô thiên, dám cả gan phóng hỏa ở nhà họ Dương chúng tôi! Hôm nay cho dù Diêu Kỳ ở đây, cũng phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!” Dương Hồng Vũ vung tay lên: “Người đâu, bắt hai người kia lại!”
Dương Hồng Vũ đang lo không tìm được cớ để có được Lạc Linh Huyết trên người hai cô gái, bây giờ đã có việc này, đương nhiên ông ta sẽ không kiêng nể gì cả.
“Dạ, gia chủ!”
Người nhà họ Dương lập tức tiến lên.
So với Diêu Kỳ cốc, nhà họ Dương mạnh hơn không biết bao nhiêu, đương nhiên Dương Hồng Vũ cũng không sợ đắc tội Diêu Kỳ.
Nhưng lúc người nhà họ Dương vừa mới tới gần hai cô gái.
Vù vùi Lâm Dương đã vung tay lên, mấy người trực tiếp bị nhấc lên bay ra ngoài, quăng xuống đất.
“ôi”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mọi người trong nháy mắt biến sắc, đột nhiên giận dữ.
“Họ Lâm kia, anh làm gì đấy?” Dương Vân Thu lập tức quát lớn.
“Khốn nạn! Anh muốn đối nghịch với chúng tôi sao?” Dương Mạc Phi đứng dậy gầm lên: “Người đâu, bắt ba người này lại cho tôi! Nếu ai dám phản kháng, cắt tay chân!”
“Vâng!”
Bốn phía, cao thủ nhà họ Dương đã muốn nhào lên lắm rồi.
Lâm Dương nheo mắt, cũng không sợ.
Những đúng lúc này, Bùi Quốc Thiên lên tiếng.
“Dương gia chủ, vì sao lại muốn phá hư trận quyết đấu của tôi với anh ta thế?”
Dương Hồng Vũ nhướng mày: “Cậu Quốc Thiên?”