Anh biết, đây chẳng qua chỉ là Tống Kinh muốn dùng thân phận của mình để tạo đà cho bộ phim, chỉ vậy mà thôi.
“Bỏ đi, cứ để anh ta chỉ phối đi!” Lâm Dương cười khổ, ném kịch bản xuống bàn.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Cửa được mở ra, Mã Hải bước vào văn phòng.
“Chủ tịch Lâm, cô Anna của Hiệp hội Y khoa đã đến rồi, cô ấy muốn gặp anh!” Mã Hải kính cần nói.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Đã ở dưới lầu rồi.”
“Bảo cô ấy quay về đi.” Lâm Dương có vẻ không hứng thú lắm với Anna, dứt khoát xua tay nói.
“Vâng.”
Mã Hải gật đầu.
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người thở hổn hển xông vào văn phòng.
Mã Hải liền giật mình.
Lâm Dương quay đầu nhìn, mới phát hiện người xông vào chính là Annal “Sư phụ, xin tha thứ cho tôi!”
Anna chạy đến vào phòng làm việc của Lâm Dương, hai tay chống lên bàn, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Dương.
Cô ấy đến rất vội vã, mặt mũi rối tung, quần áo cũng có chút xộc xệch, giày cũng mắt đi một chiếc, bít tất cứ giẫm trên mặt đất như vậy…
“Cô Anna …” Mã Hải lập tức bước tới trước.
Nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.
Anh xua tay.
Mã Hải thức thời bước ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại.
“Cô đến cũng nhanh đấy.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi biết sai rồi, sư phụ, chỉ cần thầy tha thứ cho tôi và tiếp tục truyền dạy Trung y thần kỳ cho tôi, thầy muốn tôi làm cái gì đều được!” Anna lo lắng và căng thẳng nói.
Cô ấy rất sùng bái y thuật, cũng rất khao khát có y thuật tuyệt vời, cho nên vị trí của Lâm Dương trong tâm trí cô ấy là không thể nào thay thế được.
“Con người tôi rất coi trọng y phẩm. Y phẩm của cô, hình như không cao lắm…” Lâm Dương nói.
“Y phẩm?”
Anna vừa nghe thấy, lập tức hoảng sợ.
“Sư phụ, tôi xin hứa sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa, cầu xin thầy hãy tha thứ cho tôi một lần thôi!” Anna vô cùng lo lắng, đột nhiên, cô ấy dường như: nghĩ tới điều gì đó, cởi áo khoác của mình ra, mông ngồi bệt trên bàn làm việc.
Lâm Dương sững sờ.
Nhưng lại nghe thấy Anna nói: “Sư phụ, nếu như thầy bằng lòng tha thứ cho tôi, thầy muốn tôi làm cái gì cũng được!”
Anna có sự nhiệt tình và cởi mở của người phương Tây.
Lâm Dương đã biết chuyện này từ lâu, nhưng anh lại không ngờ rằng, Anna lại cởi mở đến mức này.
Nhìn dáng người xinh đẹp và khuôn mặt tinh tế của Anna khác hẳn với những người da trắng bình thường, Lâm Dương không khỏi có chút sớm nắng chiều mưa.
Có lẽ Anna so với Tô Nhan thì khí chất kém hơn rất nhiều, nhưng nói về vóc dáng thì Tô Nhan hoàn toàn không thể so với cô ấy được.
Hơn nữa kiểu ưu tú này, có sức sát thương cực mạnh đối với đàn ông.
Loại của Tô Nhan, tương đương với cấp độ nữ thần hoàn mỹ!
Còn loại của Anna, về cơ bản là một mầm tai hoạ ở cấp bậc yêu tinh!
Lâm Dương hít sâu một hơi, hơi nghiêng đầu, khẽ nói: “Anna, cô không cần phải làm như vậy! Hà tất phải chà đạp bản thân chứ? Người Trung Quốc chúng tôi không thích cách cư xử này của cô, hy vọng cô có thể tự yêu bản thân.”