“Ông không tin sao? Vậy tôi chờ mười phút đi, ông xem thử tôi có chết không.” Lâm Dương lắc đầu nói.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường hơi thở run lên, không nói nên lời.
Rất nhiều người đã lấy điện thoại di động ra, muốn đếm thời gian.
Nếu là người khác, mọi người hiển nhiên sẽ không tin, nhưng nếu là Lâm thần y vậy thì còn chưa chắc.
Suy cho cùng, hiểu biết về dược thuật của anh ta quả thực cao hơn Phường chủ của Kỳ Dược Phường.
Anh ta nói rằng có thể giải được, không chừng thật sự có thể giải…
Nhưng đúng lúc này, Phường chủ của Kỳ Dược Phường đột nhiên quay người lại, thì ra là muốn chạy trồn.
Nhưng giây tiếp theo, một cây kim bạc của Lâm Dương đã bay qua, trực tiếp châm vào lưng của Phường chủ Kỳ Dược Phường.
“Aaaaal”
Ông ta hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống đắt.
Mọi người đều kinh ngạc.
Phùng Thạch muốn bước tới trước, nhưng lại do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ.
Lâm Dương bước tới, từ trong túi lấy ra vật chất giống như bụi, sau đó dùng kim bạc chấm nhẹ vào bụi, rồi từ từ châm vào người của phường chủ Kỳ Dược Phường.
Kim bạc đâm vào cơ thể.
“Aaaaalt”
Tiếng hét thảm thiết thấu tâm can phát ra từ miệng của phường chủ Kỳ Dược Phường.
Sau đó liền thấy cơ thể của ông ta giống như bị điện giật, điên cuồng gần 1 phút rồi đảo mắt ngất đi.
“Anh đã làm gì với phường chủ của chúng tôi?” Phùng Thạch sợ hãi vội vàng hỏi.
“Yên tâm, ông ta chưa chết, tôi chỉ là nói cho ông ta biết, cái gì mới là độc dược mạnh nhất!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Độc dược mạnh nhất sao?” Mọi người giật mình.
“Vốn dĩ loại độc này có thể giết chết ông ta, nhưng tôi đã dùng liều lượng cực nhỏ cũng không đến mức chết. Trước mắt, cơ bắp và tĩnh mạch toàn thân của ông ta vĩnh viễn không hồi phục. Cả đời này chỉ có thể nằm trên giường.
‘Yên tâm, loại độc thương này, kể cả tôi cũng không ai có thể chữa khỏi! Diêu Triệu Bân, đã là một phế vật rồi! Bây giờ, phường chủ mới của Kỳ Dược Phường các anh, chính là tôi! Lâm thần y! “
Lâm Dương hừ lạnh nói.
Câu nói này đã làm chấn động trái tim của tất cả mọi người!
Lâm thần y đã nắm giữ được Kỳ Dược Phường như vậy sao?
Rất nhiều người của Kỳ Dược Phường vẫn còn hơi hoang mang, tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng mà… phường chủ của Kỳ Dược Phường đang nằm bất động trên mặt đắt chỉ còn lại một chút hơi tàn sẽ không phải là giả!
Phùng Thạch sững sờ.
Giảng viên Chu, giảng viên Đường và những người khác đều chết lặng.
Giảng viên Tư Đồ liên tục thở dài, không khỏi lắc đầu.
Còn đám thiên tài đó cũng sớm đã đờ người ra đứng yên tại chỗ…
“Phùng Thạch, lập tức đi thu xếp nghỉ thức bàn giao ngay!”
Lâm Dương cầm huyết thư, bình tĩnh nói.
“Lâm thần y, anh … anh đã hại phường chủ của tôi, còn muôn … còn muôn chiêm Kỳ Dược Phường của tôi sao?
Có lý nào lại vậy…” Phùng Thạch run lầy bẩy, chỉ vào Lâm Dương quát lớn.
Kỳ Dược Phường ai cũng có thể đầu quân về dưới trướng của Lâm Dương, nhưng Phùng Thạch thì không.
Bởi vì ông ta đã nhiều lần chống lại người của Huyền Y Phái!
Hơn nữa, lần này chủ ý yêu cầu phế bỏ người của Huyền Y Phái chính là do ông ta đưa ra, nếu như Lâm Dương truy cứu, ông ta sẽ kết thúc.
Vì vậy, Phùng Thạch chỉ có một con đường để đi!
Giết chết Lâm thần Y!
Nhưng khi những lời này rơi xuống, Lâm Dương liền bước tới.