“Sư phụ, người..”
Tưởng Xà thở gấp, mắt trừng lớn, không thề ngờ được nguyên nhân lại là như thế này.
“Trịnh đường chủ, vậy thì làm theo lời ông nói đi, đưa lệnh bài đường chủ cho tôi, dù sao thì người của ông cũng bị ông làm bỏ đi hết rồi.“ Lâm Dương thấp giọng hỏi: “Vậy vị trí đường chủ này của tôi không phải chỉ đề làm cảnh sao?”
“Nhưng cậu đã có quyền tham gia đại hội đại hội rồi. Huống chỉ tôi cũng 0 muốn giải tán Thanh Hà đường nhất thôi, đến cả cậu, tôi cũng phải giải tán.”
“Đến tôi cũng giải tán, ý của ông là?”
“Thực không dám giấu, tiểu tử, hôm nay tuy cậu đánh bại Thiếu Minh, nhưng với tính cách của Cổ Linh đường, chuyện này tuyệt đối sẽ không qua nhanh thế đâu, chắc chắn Cổ Linh đường sẽ báo thù chúng ta, mà lần báo thù tiếp theo sẽ đáng sợ vô cùng. Vì sự an toàn của các cậu, tôi buộc phải giải tán các cậu, cậu cẩm lấy lệnh bài rời khỏi đây, tìm một nơi để trốn đi, những đệ tử còn sót lại, tôi sẽ nghĩ cách để chúng gia nhập các môn phái khác, tìm một nơi trú ngụ cho chúng, ít nhất thì có thể giữ được mạnh, đợi khi đại hội đại hội kết thúc, Đông Hoàng giáo ồn định rồi, thì lại tính tiếp.”
Lâm Dương nghe thế, yên lặng gật đầu.
Anh không để ý Trịnh Lạc sắp “ó nào, anh chỉ cần tham gia đại hội đại hị Chỉ là những lời nói ban nãy của Trịnh Lạc vừa dứt, đã có một đám người xông vào.
“Sư phụ định giải tán Thanh Hà đường, vậy chúng con cũng theo người.”
Trường Anh quỳ trước mặt Trịnh Lạc. Mắt đỏ bừng hét lên.
“Sư phụ, chúng con không đi.”
Những người còn lại cũng ổ ạt quỳ khóc.
“Ài, các con không đi, thì chỉ còn một con đường chết thôi.” Trịnh Lạc thở dài.
“Muốn đi, thì chúng con cũng phải đi cùng người.”
“Đúng, chúng con phải đi cùng sư phụ.
Mọi người đang rất kích động.
Thì ra họ vẫn luôn nghe lén ở Lớ cửa.
Nhưng trong sảnh này rách nát, không thể cách âm, không thể nói là nghe lén được.
“Các con, thôi bỏ đi, nếu các con đã cố chấp muốn theo ta như thế, vậy thì được thôi, ta sẽ đưa các con đi.”
Trịnh Lạc cảm động, thấy khuyên nhủ không được thì đảnh đưa ra quyết định.
“Tốt quá rồi “Sư phụ, người đi đâu chúng con đi đó.”
“Chúng con tuyệt đối không rời xa người đâu.”
Mọi người kích động nói.
Trịnh Lạc lắc đầu, nói với Lâm Dương: “Tiều tử, vậy tôi giao Thanh Hà đường cho cậu, coi như là báo đáp ân tình cậu đánh lui đám Thiếu Minh cho chúng tôi, hi vọn: có thể thắng lợi trong đại hội đại hội, đi đại hội kết thúc, chúng ta lại gặp mặt.”
“Các người định đi khỏi đây rồi sao?”
“Nếu không đi, Cổ Linh đường sẽ không tha cho chúng tôi, cậu cũng phải di.”
“Ông phải để lại một người bên cạnh tôi, tôi mới đến dgh, có rất nhiều chuyện không hiều, có người ở bên cạnh thì dễ hỏi hơn..”
Trịnh Lạc chân chừ một chút: “Cậu muốn giữ ai lại?”
“Đề Tưởng Xà đi, cô ấy biết khá nhiều thứ.” Lâm Dương nói.
Vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt nhìn Lâm Dương.
“Tưởng Xà, con có nguyện tạm thời ở lại với Lâm tiểu tử cho đến khi đại hội kết thúc rồi trở về không?”
“Được thôi.”
Tưởng Xà gật đầu.
Cô hiều Lâm Dương.
Nếu cô không đồng ý, e là vị này sẽ dùng hình thức cưỡng chế mất.