Ai có thể nghĩ đến, Hoàng Nhật Bách không chỉ thất bại thảm hai, còn thất bại đến chật vật như thế, còn phải bỏ trốn để giữ mạng.
Chỉ là… Anh ta thật sự có thể chạy tới trời xanh không?
Lúc Hoàng Nhật Bách sắp chạy trốn khỏi đám người, Lâm Dương ở trên đài đột nhiên nhảy lên, hướng về phía người đang chạy thục mạng kia.
Dù sao Hoàng Nhật Bách vẫn đang bị thương nghiêm trọng, tốc độ chạy trốn căn bản không nhanh được bao nhiêu, trong chớp mắt đã bị đuổi kịp.
“Hả?”
Hoàng Nhật Bách sợ tới mức cả người đứng sững.
Đã thấy Lâm Dương giơ một bàn tay ra năm lấy cổ Hoàng Nhật Bách, xách theo anh †a nhảy trên lôi đài.
Lâm Dương một tay túm lấy anh ta.
“Thả tôi ra! Thả… Thả tôi ra!”
Hoàng Nhật Bách dồn sức giãy giụa, lúc này anh ta ngay đến nói chuyện cũng không còn sức.
Bàn tay đang bóp cổ anh ta của Lâm Dương càng siết mạnh.
Cổ của Hoàng Nhật Bách bị bóp đến méo mó, cả người càng điên cuồng giãy giua, trong miệng không thể phát ra âm thanh được nữa…
Người dưới đài ngây ngốc nhìn một màn này.
Thắng thua của trận này đã định!
“Anh Lâm! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Anh ta đã nhận thua rồi! Anh cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ?”
Đột nhiên một người không nhịn nổi nữa, đứng dậy khuyên nhủ.
“Đúng vậy đó anh Lâm, anh ta đã chạy trốn, có nghĩa anh ta đã nhận thua! Anh đã thẳng rồi, tha cho anh ta một mạng đi, làm người tốt, sao anh không muốn?” Phạm Văn Tiến cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Đúng vậy đó anh Lâm, tha cho anh ta đi.”
“Chỉ là đại hội kén rể mà thôi, đâu cần đến mức không chết không ngừng chứ?”
“Nếu đã thắng rồi vậy thì hôm nay được xem là ngày vui đừng để đổ máu, như vậy là điềm xấu rồi!”
Mọi người nhao nhao đứng dậy, tận tình khuyên nhủ.
Nhưng lời nói của những người này cũng không hề làm cho Lâm Dương dao động.
“Hình như mọi người nhầm rồi? Tôi quyết đấu cùng người này, không phải vì luận võ chọn rể! Mà đây là cuộc chiến Thiên Kiêu! Đã là cuộc chiến Thiên Kiêu, tất nhiên không chết không ngừng! Trong tình huống này, tôi làm sao có thể buông tha cho anh ta chứ?”
Lâm Dương nhàn nhạt mở miệng.
Sắc mặt của người ở hiện trường trở nên mất tự nhiên.
“Như vậy nghĩa là anh Lâm không có ý định nể mặt của mấy người chúng tôi?”
Lúc này một gia chủ lạnh lùng hỏi.
“Nể mặt các người?”
Lâm Dương nhìn qua ông ta: “Các người khuyên tôi buông tha cho anh ta, chẳng qua vì muốn Hoàng Nhật Bách nợ các người một ân tình, muốn lôi kéo Hoàng Nhật Bách, dù sao anh ta cũng là cao thủ, các người cho rằng tôi không nhìn ra được à? Chẳng qua, tôi muốn hỏi các vị một chút! Các người là cái thá gì, đáng để tôi nể mặt các người ư?”
“Anh nói cái gì?”
“Anh… anh quá lắm rồi!”
“Anh thực sự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi hả?”
“Đồ khốn kiếp!”
Một đám gia chủ, trưởng môn đột nhiên bị chọc giận, nhao nhao đứng dậy đập bàn, lớn tiếng quát.
Lúc này đến Dương Hồng Vũ cũng cảm thấy ngứa mắt rồi, giọng điệu thoáng ẩn chứa ý cảnh cáo, nói: “Cậu Lâm, bọn họ đều là khách quý của tôi, cậu cũng là khách quý của tôi, tôi không hi vọng giữa những vị khách của tôi có gì hiểu lầm, như vậy sẽ làm tôi khó xử, hi vọng cậu có thể hiểu cho!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Xoạch!
Một cái âm thanh quỷ dị vang lên.