“Đúng vậy, chẳng qua là ba phát súng ngày không trúng vào nguy hiểm chí mạng trên cơ thẻ tôi. Hơn nữa tôi là võ y, cũng hiểu y thuật, trừ phi là tim tôi ngừng đập nều không Vĩnh viễn chớ nên xem nhẹ tôi!” Lâm Dương bình thản nói, sau đó đột nhiên dùng lực.
Sức mạnh dâng lên cuồn cuộn Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn.
“AhhhhlI!”
Sóc Phương lại hét lên thảm thiết, nhìn cổ tay mình trực tiếp biến dạng, lại thêm một cánh tay nữa bị phế.
Lâm Dương hơi dùng sức.
Sóc Phương bị đẩy ngã xuống đất, hắn ta vừa ôm tay vừa rống lên, thân thể lùi về phía sau, trên mặt trần ngập nỗi thống khổ và tuyệt vọng.
Tiểu cụ ở đằng kia xoay người bỏ chạy.
Hắn ta biết rằng không thể ở lại đây được nữa rồi.
“Tiểu Cụ, rất tốt, cậu mau chạy trốn đi! Chỉ cần cậu thoát được, tôi sẽ không sao cả!” Sóc Phương lớn tiếng hô lên, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng “Muốn dùng Tư Mã thế gia dọa tôi sợ sao?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Anh đụng vào tôi, tất nhiên gia tộc tôi sẽ báp chấp tất cả.
điên cuồng báo thù! Lâm thần y, tốt nhất đừng có đụng vào tôi! Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!” Sóc Phương nghiền răng nghiền lợi hét lên.
Đây hoàn toàn không phải là lời đe dọa của Sóc Phương, mà là sự thật.
Sóc Phương là trụ cột của Tư Mã thề gia, là niềm hy vọng, kỳ vọng của cả gia tộc!
Nếu Sóc Phương xảy ra chuyện, toàn gia Tư Mã thế gia sẽ phát điên, mà vị thế của cả gia tộc ở Yến Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tư Mã thế gia muốn củng cố địa vị của gia tộc mình ở Yến Kinh chỉ có một cách duy nhát là ra tay với Lâm thần y, chỉ có như vậy mới làm những kẻ luôn dòm ngó, ham muốn gia tộc Tư Mã khiếp sợ.
Do vậy đây không chỉ đơn giản là báo thù, mà còn là cách mà Tư Mã thế gia có thể tồn tại!
“Như vậy sao…”
Lâm Dương không vội động thủ với Sóc Phương mà lấy trường đao từ người một tên vệ sĩ, rồi lại lấy bật lửa, bật lửa hơ lên thanh đao vài lần, khử trùng một cách đơn giản.
Sau đó cởi áo khoác dùng đao trực tiếp khoét lỗ chỗ đạn bắn vào, lấy ba viên đạn trên người ra. Toàn bộ quá trình này được anh thực hiện trước mặt Sóc Phương.
Máu chảy thành dòng trên thanh trường đao, ba viên đạn máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh dị!
Nhưng … Lâm Dương còn không hề nhíu mày.
Sóc Phương đờ người.
Hắn ta đã từng gặp qua người nào tàn độc như thế này?
“Sóc Phương, cám ơn cậu đã dạy cho tôi một bài học, để tôi hiểu rõ bất cứ lúc nào cũng không được khinh suất, thiếu cảnh giác. Tôi sẽ nghe lời cậu, nhưng hình như lời tôi nói cậu không nghe thì phải.” Lâm Dương mặc lại quần áo rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo, lau lưỡi thanh trường đao, sau đó cúi người xuống, đối mặt với Sóc Phương nói.
*“… Lời anh nói là gì?” Sóc Phương mở miệng chậm rãi hỏi.
“Tôi đã nói, nếu như cậu lại rơi vào tay tôi thì đừng trách tôi tàn nhẫn.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Chỉ một câu này khiến hô hấp của Sóc Phương như ngừng lại “Lâm thần y,…. anh muốn làm gì…” Sóc Phương mở miệng, còn muốn nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo Lâm Dương vung thanh trường đao trong tay.
Roạt!
Âm thanh kỳ quái vang lên.
“Ahhhl!I”
Sóc Phương thảm thiết kêu lên, huyết mạch trên cổ tay trực tiếp bị cắt đứt.
Lâm Dương lại vung đao.
Roạt!!
Gân chân của Sóc Phương bị cắt đứt.
“AhhhlII”
Lâm Dương liên tục vung đao.
Roạtl!
Roạt!!
Roạt!!