“Căn phòng này là của cậu khi nào? Đây là phòng Tiểu Nhan đã chuẩn bị cho tiểu Cao!” Trương Tinh Vũ khó chịu quát lên.
Ngay khi nghe thấy, Lâm Dương lập tức sững sờ.
Tô Nhan đang rửa bát ở phía bên kia bỗng nhiên quay đầu lại, khó hiểu nhìn Trương Tinh Vũ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Lại nhìn thấy miệng của Trương Tinh Vũ nhéch lên, cười đắc ý: “Đêm nay, Tiểu Cao sẽ ở nhà chúng ta!”
“Như thế sao được?”
Tô Nhan nghe vậy lập tức lo lắng, hốt hoảng lau tay, chạy ra khỏi phòng bếp.
Cao Lam cũng rất ngạc nhiên, vội vàng xua tay với Trương Tỉnh Vũ: “Dì Trương, không cần đâu, con không ở đây nữa, con… con có một căn hộ ở trung tâm thành phốt”
“Con không thích căn nhà lụp xụp này của dì à?” Trương Thanh Ngư giả bộ khó chịu.
“Không không không, làm sao có thể chứ? Nhà dì tuy rằng không xa hoa, nhưng lại rất ấm áp. Con rất thích nơi này!”
Cao Lam vội vàng nói.
“Xem xem, đứa trẻ Tiểu Cao này rất biết nói chuyện. Con đã thích nơi này như vậy thì ở lại đây một đêm có gì mà không được?” Trương Tinh Vũ nói “Chuyện này … nếu Tiểu Nhan không phản đối … thì con sẽ ở lại đây một đêm …” Cao Lan xấu hỗ nói.
“Tốt lắm, Tiểu Cao, con đi tắm đi rồi dì dọn giường cho con! Đêm nay ở lại đây!” Trương Thanh Ngư vui vẻ nói.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tô Nhan nôn nóng, lập tức nói: “Máy căn phòng con đã sửa thành phòng làm việc cho công ty, nhà chúng ta … căn bản không có phòng dư cho Cao Lan ở! Mẹ để cho Cao Lan ở lại thì anh ấy ngủ ở đâu? “
Cao Lan ở bên cạnh lập tức lên tiếng: “Dì à, dì đừng tức giận, anh Lâm, anh cũng đừng trách móc dì. Dì Trương chỉ muốn giữ tôi lại nói chuyện lâu hơn một chút thôi. Không có ý gì khác. Còn việc tôi ở lại hay đi … Anh nói đúng, anh và tiểu Nhan là vợ chồng, tôi ở lại đây không thích hợp…
tôi vẫn nên về thôi… “
Vừa dút lời, Trương Tinh Vũ không đồng ý, vội vàng kéo Cao Lam, sốt sắng nói: “Tiểu Cao, muộn như vậy rồi, con còn về làm gì? Nghe lời dì, con cứ ở lại phòng này. Dì nói cho con biết, cái thứ này chỉ là đứa đi ở rể, mà nó lại sắp ly hôn với con gái dì rồi, con không cần phải kiêng ky gì hết, cứ mạnh dạn ở lại đây mới phải! “
Cao Lam nghe vậy, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhưng vẻ mặt không hề biến động, giả bộ khó xử nói: “Nhưng…”
“Làm sao? Con còn không nghe lời dì?” Trương Tinh Vũ lập tức nghiêm mặt.
Cao Lam bắt lực: “Dì đã nói như vậy rồi, vậy được, tối nay con sẽ ở lại làm khách quấy rày dì.”
“Quấy rầy gì chứ? Nào nào nào, dì đi lấy chăn bông cho con, con đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi!” Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa, vội nói.
Cao Lam gật đầu, sau đó cười với Tô Nhan, rồi mới xoay người đi về phía phòng tắm.
“Mẹ, mẹ … mẹ làm sao vậy? Thật hoang đường!” Tô Nhan vừa lo lắng vừa tức giận, trợn mắt nhìn Trương Tinh Vũ, dậm chân nói.
“Nha đầu ngốc, mẹ làm vậy là muốn tốt cho con!” Trương Tỉnh Vũ cười haha nói.
“Muốn tốt cho con? Chuyện này có gì tốt với chả không tốt? Chẳng lẽ, để Cao Lam đi về thì con không tốt sao?”
Tô Nhan tức giận nói.
“Giờ con không hiểu được dụng tâm lương khổ của mẹ.
Một ngày nào đó, con sẽ cảm ơn mẹ!” Trương Tỉnh Vũ mỉm cười nói.
Tô Nhan nghe vậy, mặt đỏ bừng vì tức giận, không nói nên lời.
Cuối cùng, cô tức giận nói: “Được rồi! Mẹ, đã vậy thì con tới văn phòng ở!!”