“Trong công ty đã xảy ra chuyện… nói với anh thì anh cũng không giải quyết được”, Tô Nhan hít một hơi, khàn giọng nói.
Lâm Dương sững sờ, chợt hiểu ra.
“Sau vụ Dương Hoa xảy ra chuyện, chắc công ty của em cũng bị ảnh hưởng? Dù sao thì quan hệ hợp tác giữa Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan và Dương Hoa rất thân thiết, đương nhiên những đối thủ của Dương Hoa sẽ không dễ dàng buông tha cho en”.
“Nghe nói Dương Hoa đã có kế hoạch xử lý rồi… không quan tâm đến những chuyện đó nữa, uống với tôi một ly rượu đi”.
Tô Nhan hiếm khi yêu cầu một chai rượu vang.
“Lát nữa tôi còn phải lái xe, không uống được”, Lâm Dương nhíu mày nói.
Có vẻ như các vấn đề của Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan còn nghiêm trọng hơn Tô Nhan nói, đến mức cô phải chủ động đòi uống rượu.
Vừa mới uống mấy hớp rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã trở nên đỏ ửng, vốn cô đã có khuôn mặt xinh đẹp lúc này càng thêm động lòng người.
Lâm Dương yên tĩnh nhìn cô, không nói lời nào.
“Thật ra tôi rất hâm mộ bác sĩ Lâm!”
Tô Nhan đặt ly rượu xuống, giọng nói lớn hơn một chút.
“Tôi nghĩ, anh ấy là một người mới hai mươi mấy tuổi, tuổi tác cũng trạc tuổi của tôi, nhưng lại có y thuật xuất chúng, có một đế chế kinh doanh siêu đẳng có khả năng vươn tới đỉnh cao của thế giới, đây là những điều mà không ai có thể tưởng tượng được”.
“Nhưng… sùng bái là súng bái, tôn trọng là tôn trọng, tôi vẫn luôn duy trì ranh giới của mình, trong suy nghĩ của tôi đó chẳng qua cũng chỉ là đối tác làm ăn, chỉ là đối tượng và hình mẫu để tôi học hỏi, nhưng Giang Thành lại có quá nhiều kẻ thích buôn chuyện nhàn rỗi, lúc nào cũng muốn đem tôi và anh ấy ra để bàn tán…”
“Lâm Dương, tôi biết những năm này anh rất khó khăn, có lẽ trước đây tôi chưa hiểu hết về anh, nhưng bây giờ từ những gì tôi biết về anh, thì anh không phải là người xấu như những gì người ta nói, nếu anh chăm chỉ cố gắng, tôi nghĩ có lẽ anh không hề thua kém hơn người khác”.
Tô Nhan dường như đang nói chuyện với chính mình, cô dường như đang bộc lộ rõ những gì mà cô suy nghĩ trong lòng.
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng anh cảm thấy được hôm nay Tô Nhan không đúng lắm.
Lúc này, Tô Nhan đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Lâm Dương, anh thật sự rất may mắn, bây giờ anh đang sở hữu một khối tài khản khổng lồ, tôi cảm thấy dù thắng hay thua trong vụ kiện với Đàm Bình và Đỗ Chí Cương, thì anh đều sẽ nhận được khối tài sản rất lớn!”
“Em muốn nói cái gì?”, Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi hy vọng khối tài sản này sẽ là điểm khởi đầu cho thành công của anh!”, Tô Nhan nói.
“Ái Vân, ý em là…”
“Hãy quý trọng chúng! Hãy lập nghiệp và để cho những kẻ coi thường anh biết rằng Lâm Dương anh không phải là kẻ vô dụng!”, Tô Nhan nghiêm túc nói.
Lâm Dương ngây người nhìn cô, một lúc sau mới cười khổ.
Cảm thấy Lý Ái Vấn đến đây để làm công tác tư tưởng cho anh…
“Ái Vân, em yên tâm đi, tôi sẽ thành công!
Nhưng cũng xin em hãy đồng ý với tôi một chuyện có được không?”
“Chuyện gì?”, Tô Nhan hỏi.
“Tôi hy vọng em có thể tin tương tôi, những lời trước đây tôi từng nói với em…là sự thật, đều là sự thật!”, Lâm Dương nghiêm túc nói.
Tô Nhan giật mình, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết”.
Nhìn thấy cô như vậy, có lẽ cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Dương.
Lâm Dương thở dài, cũng không giải thích nữa.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người bước vào.
“Nào mọi người, làm phiền mọi người qua nhà hàng khác đi, hôm nay chúng tôi đã bao trọn nhà hàng này rồi!”
Vang lên một giọng nói có xen lẫn tiếng cười.