“Thay mẹ đi tham gia một buổi yến tiệc!”
Hứa Ngọc Thanh cười híp mắt, bà ta nói.
“Yến tiệc sao?”
“Đúng thế, buổi yến tiệc này là do một nhân vật có tiếng của Giang Thành tổ chức.
Họ mời mẹ tới tham gia nhưng mà mẹ với ba con thật sự không có thời gian nên muốn con đi thay ba mẹ.”
“Thế à?”
Tô Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngoài ra cô còn cảm thấy có gì đó sai sai.
“Mẹ, mẹ muốn con đi thay thì cũng được… Nhưng con muốn đưa Lâm Dương cùng đi tới tham dự buổi yến tiệc này!” Tô Nhan nghiêm túc nói.
Rõ ràng cô lo lắng rằng mẹ mình sẽ lại sắp xếp mấy đối tượng để cho cô xem mắt.
Nếu đúng là như thế thì thật đau đầu!
“Không sao, nếu con muốn dẫn thằng vô dụng này theo để làm mất mặt con thì mẹ cũng không phản đối!” Hứa Ngọc Thanh cười lạnh nói.
Lâm Dương và Tô Nhan nghe xong thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hứa Ngọc Thanh tự dưng lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy sao?
“Con gái, đây là thiếp mời này, cầm lấy.
Địa điểm tổ chức yến tiệc là khách sạn Bá Nạp. Tối mai nhớ mặc đẹp đẹp chút nhé!”
Hứa Ngọc Thanh lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời đưa cho Tô Nhan. Sau đó bà ta trừng mắt nhìn sang phía Lâm Dương một cái rồi mới xoay người bỏ đi.
“Lạ thật đấy!”
Tô Nhan nhìn chằm chăm vào tấm thiệp mời sau đó thấp giọng nói.
“Đúng thế, nhưng mà đây là những lời mẹ em đã nói, em không làm theo là không được đâu đấy.”
“Vậy tới lúc đó anh đi cùng em nhé.”
“Được!”
Tô Nhan đưa tay lênsờ căm, cô suy nghĩ một lát sau đó mở túi xách ra lấy một xấp tiền mặt nhét vào tay Lâm Dương.
“Đi mua bộ quần áo đẹp đẹp chút.”
“Cái này…”
Lâm Dương còn đang muốn nói gì đó nhưng Tô Nhan lại cau mày, cô lại mở túi xách ra lấy một xấp tiền mặt nhét tiếp vào.
tay Lâm Dương.
“Hay là mua một bộ đồ hàng hiệu đi, mặc vào trông cho sáng sủa chút, đừng để em mất mặt. Anh nhớ thể hiện tốt một chút, như thế cũng có thể khiến mẹ em hết hy vọng, có được không?” Gương mặt Tô Nhan tràn ngập mong chờ nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương cầm lấy tiền, anh nhìn Tô Nhan bằng ánh mắt kinh ngạc.
Một lát sau anh mới thở hắt ra sau đó trầm giọng nói: “Tiểu Vân, nếu như em thật sự muốn anh nói khoác thì cũng không sao ca.
“Vậy anh nói khoác càng nhiều càng tốt!
Dựa vào cái gì mà chồng em lại bị người ta khinh thường chứ? Lẽ nào anh thật sự có thể nhịn nhục được khi em suốt ngày bị người ta khiêu khích với châm chọc sao? Hy vọng vợ của anh suốt ngày bị người ta thầm thương trộm nhớ sao?” Tô Nhan nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Lâm Dương bất lực thở dài một hơi, anh cất tiền đi sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra bấm một dãy số.
“Chủ tịch Lâm.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Mã Hải.
“Hiện nay bộ lễ phục đắt nhất là bao nhiêu tiền?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Bộ lễ phục đôi dành cho nam và nữ do ông Sandro, nhà thiết kế bậc nhất của Ý tự tay làm ra, mỗi bộ có giá hơn 255 tỷ. Cúc áo của bộ lễ phục hoàn toàn được khảm bằng kim cương đen, tay áo được khâu bằng chỉ vàng…”