Trong nháy mắt, toàn bộ gân cốt và dây thần kinh trên cơ.
thể của Sóc Phương đều bị cắt đứt. Lâm Dương là một bác sĩ xuất sắc, anh hiểu rõ vị trí các huyệt vị, gân cốt trên cơ thể người. Môt lần vung tay này là mười máy nhát đao, Sóc Phương nằm liệt dưới đất ngay lập tức, không thể cử: động được nữa.
Hắn ta mở to mắt, há miệng, lưỡi thè ra, muốn nói nhưng phát hiện dù làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh được nữa.
Cũng không biết là qua bao lâu mãi đến khi thân thể Sóc Phương tắm đẫm máu của chính mình Lâm Dương mới dừng lại.
Sóc Phương giờ phút này chỉ còn lại một hơi thở.
Lâm Dương nhặt Thiên Kiêu lệnh rơi bên cạnh, chậm rãi đứng lên.
“Cậu không nên trách tôi?” Lâm Dương bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nhưng mà Sóc Phương đã không thể trả lời được nữa rồi.
Lâm Dương nhìn Smith bị dọa chết khiếp ở trong góc gọi to: “Smith, chỗ này giao lại cho cậu, nghe thấy không hả?”
“Ahhh … Lâm … Lâm sư phụ, tôi… tôi… tôi… tôi…” Lưỡi của Smith xoắn hết cả lại.
Anh ta ôm đầu, sợ tới nỗi không dám nhìn Lâm Dương Lần này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Anna lại tôn sùng và kính trọng Lâm Dương như vậy.
Vì người này căn bản là một kẻ điên.
So với gia tộc kia, thích một người điên không phải là rất bình thường sao?
Lâm Dương đi thẳng một mạch rời khỏi hội trường, để lại một mớ hỗn độn cho Smith.
Nhưng làm sao mà Smith có thể quản được mấy việc này? Anh ta bỏ chạy thục mạng.
Lúc này, Tiểu Cụ lúc trước bỏ chạy đã quay lại.
Thấy Lâm Dương không truy đuỏi, anh ta ở bên ngoài liền gọi điện thoại cho gia tộc, sau đó cầm điện thoại di động xông vào.
“Lâm thần y, dừng… dừng tay lại, tôi đã thông báo cho gia tộc rồi, nếu anh dám gây bắt lợi cho thiếu gia thì tôi đảm bảo rằng anh nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”
Tiểu Cụ run rẩy hét lên.
Nhưng khi vào tới nơi, tiểu Cụ không thấy Lâm Dương đâu cả, chỉ nhìn thấy Sóc Phương bị bỏ lại nằm trong một vũng máu.
“Thiếu gial” Tiểu Cụ hét lên một tiếng rồi chạy lại Khi nhìn thấy rõ tứ chi của thiếu gia tình cảnh vô cùng hê thảm, tiểu Cụ bị dọa đến đờ người.”
“Tư Mã thế gia, thế là xong rồi.” Trung thúc không biết đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn thấy cảnh này không khỏi lầm bẩm.
“Trung thúc, thiếu gia cậu ấy… cậu ấy” tiểu Cụ ôm lấy Sóc Phương gào khóc thảm thiết.
“Đừng nói nữa” Trung thúc bước nhanh tới, chăm chú nhìn Sóc Phương một lúc lâu, nặng nề nói: “ Mau gọi điện điều người qua đây, lặng lẽ đưa thiếu gia đi điều trị!”
“Được … được… Trung thúc!”
“Mặt khác, không được nói chuyện này với bắt kỳ ail Không được nói ra ngoài chuyện thiếu gia bị đánh bại, rõ chưa?”
“Không được nói ra chuyện thiếu gia bị đánh bại?” Tiểu Cụ ngây người: “ Trung thúc, giấy không gói được lửa, chúng ta không thừa nhận chuyện này thì có ích lợi gì không?”
“Ngu ngốc!” Trung thúc hừ lạnh: “Cứ cho là Lâm thần y đánh bại thiếu gia nhà chúng ta thì đã làm sao? Ở đây đều là người của chúng ta. Không ai tận mắt chứng kiến thì chúng ta muốn nói gì chẳng được! Chúng ta cứ nói thực tế Lâm thần y không đánh bại được thiếu gia nhà chúng ta, thiếu gia nhà chúng ta và Lâm thần y hòa nhau một trận!
Nói như thế thì địa vị của thiếu gia ở bên ngoài vẫn còn, Tư Mã thế gia chúng ta cũng sẽ không bị chắn động lớn.
Thế không phải rất tốt sao? “
“Nhưng mà… Thiên Kiêu lệnh đã bị cướp đi rồi!”
“Thiên Kiêu lệnh chỉ có thể từ từ lấy lại! Lâm thần y đã để lại khe hở này, cơ hội này phải biết nắm lấy. Tôi lập tức thông báo cho Gia chủ, xin gia tộc bằng mọi giá lấy lại Thiên Kiêu lệnh!”
“Chuyện này… thôi được.”
“Đưa thiếu gia đi maul”
“Vâng”
Trung thúc và tiểu Cụ nhanh chóng bắt tay giải quyết hậu sự.
Lúc này, Lâm Dương đã về đến nhà vệ sinh xử lý sơ qua vết máu trên thân dưới, sau đó chạy đến trung tâm thương mại gần nhất mua một bộ âu phục mới, sau đó cấp tốc trở về khách sạn.
Mặc dù vết thương do máy viên đạn gây ra đã được anh xử lý, nhưng hiện tại cơ thể anh vẫn còn yếu, đi được vài bước đã thở hồn hẻn.
Khó khăn lắm mới về đến khách sạn, lúc đó trời đã tối.