Mà trước mặt của bọn họ, là mấy người mặc áo giáp màu đen, tay cầm kiếm.
“Cái gì?”
Dương Hồng Vũ đứng bật dậy.
Bùi Quốc Thiên cũng dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía bên kia.
Hiện trường một mảnh xôn xao.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn những người đột nhiên xuất hiện này.
“Đây là có chuyện gì?”
“Bọn họ là ai?”
“Chẳng lẽ… Là người của tên kia?”
Tiếng hô kinh ngạc vang lên không ngừng.
Lại thấy những người mặc áo đen này đồng thời tra kiếm vào vỏ, người nào người nấy giống như pho tượng đứng ở bên cạnh Lâm Dương.
Mà lúc này những người nhà họ Dương kia mới có động tĩnh.
Nhưng lại thấy cổ của bọn họ xuất hiện một vết cắt nhỏ màu đỏ, sau đó cả cái đầu chậm rãi trượt xuống, rơi xuống đất.
“ÁI”
Tiếng hét chói tai vang vọng bốn phương.
Mấy tên người nhà họ Dương này… lại bị những người này chém chết rồi.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Dương Hồng Vũ đứng bật dậy, cuồng loạn gào thét.
Tình hình đột nhiên thay đổi khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Rất nhiều người cũng không kịp phản ứng, vẫn còn ngốc trệ.
Nhưng hiện trường máu me kích thích rất nhiều người lấy lại tinh thần, sợ hãi và bàng hoàng bao trùm lên tất cả mọi người.
Lâm Dương cũng không trả lời Dương Hồng Vũ, mà là quay sang nhìn Dương Tuyết Mai cách đó không xa, đột nhiên nhích chân vọt tới.
“Không ổn!”
“Bảo vệ cô Tuyết Mail”
Người nhà họ Dương la lên.
Nhưng Lâm Dương vẫn xông tới như một cơn gió, những thủ vệ kia cũng không theo kịp.
“Á?”
Những người nhà họ Dương đang đứng ở bên cạnh Dương Tuyết Mai thấy thế sợ tới mức trực tiếp lùi ra phía sau.
Mới nhìn qua khí thế thì bọn họ đã thua Lâm Dương rất thuận lợi tiếp cận Dương Tuyết Mai, ấn chặt bờ vai của cô ta.
Dương Tuyết Mai hơi nghiêng đầu.
“Buông chị tôi ral”
Dương Vân Thu thê lương la lên, muốn nhào tới.
Người bên cạnh vội vàng níu cô ta lại.
“Họ Lâm kia! Nếu mày dám làm tổn thương đến Tuyết Mai dù chỉ là một sợi tóc, †ao cũng sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!” Dương Mạc Phi cũng lạnh lùng quát.
Nhưng anh ta vừa nói xong, một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài đám người vang lên.
“Chết không có chỗ chôn? Là ai dám đại nghịch bất đạo với giáo chủ của chúng tôi như vậy?”
Lời vừa nói xong, đã thấy Lưu Danh Khoa dẫn theo một đoàn cao thủ của Đông Hoàng Giáo khí thế hung hăng vọt vào.
Cùng lúc đó, quản gia lúc trước cũng ngã sấp ngã ngửa chạy vào.
“Gia chủ! Có chuyện! Có chuyện rồi!”
Quản gia vội vàng hấp tấp, nói năng cũng có chút lộn xộn.
“Có chuyện gì?”
Dương Hồng Vũ lạnh mặt hỏi.