“Anh chạy đến đây làm gì? Về ngay cho tôi.” Lương Huyền Du tức giận, quay phắt người lại, trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi mắng.
Những người trong xe nhao nhao nhìn cô Lâm Dương cười nói: “Cô gái, cô làm sao vậy? Tôi đi xe buýt làm phiền đến cô sao?”
“Anh…” Lương Huyền Du đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng nói chuyện với tôi. Tôi không biết anh. Đừng dính líu đến tôi, hiểu không? Tôi không ngại bị bế mặt.”
“Cô gái, hiện tại cô đang nói chuyện với tôi đấy. Sao cô vẫn còn trách tôi?” Lâm Dương nhún vai.
Lương Huyền Du tức giận, nhưng do có quá nhiều người ở trên xe nên cô ấy không nói gì nữa.
Trái lại, mấy thanh niên bên cạnh không nhịn được.
“Tôi đã bảo mà, ông chủ này làm sao có thể chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng được. Là vì đang theo đuổi cô em này sao?”
“Vẫn là người có tiền thì muốn chơi sao cũng được.”
Những lời đàm tiếu lọt vào tai Lương Huyền Du, thiếu chút nữa là đã làm cô ấy điên tiết lên.
Nhưng cô ấy cũng hết sức tò mò.
Ông chủ?
Người có tiền?
Là đang nói đến ai vậy?
Kẻ bám váy đàn bà này sao?
Anh ta còn là người có tiền ư?
Lương Huyền Du âm thầm thở hổn hển, khit mũi tỏ vẻ xem thường.
Ngay sau đó, xe buýt đã đến trạm bên ngoài Đại học Sư phạm Yến Kinh.
Lương Huyền Du căng thẳng, xách túi xuống xe, nhưng thay vì đi về hướng cổng trường thì cô ấy lại đi hướng ngược lại.
“Cửa ở đằng kia.” Lâm Dương hét lên.
“Anh thì hiểu gì chứ? Lần nào Vân Tư Phàm cũng chặn tôi ở cổng. Lần này đi đường vòng nhất định sẽ không đụng phải anh ta… Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo anh, không được nói chuyện với tôi.” Lương Huyền Du hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lâm Dương, sau đó chạy về phía con đường mòn.
Lâm Dương cười khổ lắc đầu, đi theo từ xa.
Cái gọi là con đường mòn chẳng qua là đi vòng ra cửa sau.
Chỉ là con đường mòn này khá yên tĩnh, đi qua khu dân cư.
Hai người đã đi khá xa đường cái, đi rồi lại đi. Bỗng nhiên Lâm Dương cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng quét mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, Lương Huyền Du ở phía trước đột ngột giảm tốc độ.
Thấy một vài bóng người đang chặn đường cô ấy lại.
“Huyền Du, anh biết em sẽ đi đường này mà. Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ với nhau được không?” Một giọng nói tràn đầy sức hút vang lên.
Vân Tư Phàm, chung quy vẫn là xuất đầu lộ diện…
Lần này Vân Tư Phàm rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến. Lâm Dương liếc mắt nhìn anh ta sau đó nhìn từng cái ngã tư, anh thấy từng cái ngã tư đều có người canh giữ.
E rằng trước cổng trường Đại học Sư Phạm cũng có người của Vân Tư Phàm trông coi.
Nơi đây đã được giăng thiên la địa võng, cho dù Lương Huyền Du có lanh lợi đến mấy cũng đừng hòng nghĩ đến việc muốn thoát khỏi vòng vây của anh ta.
“Vân Tư Phàm? Anh… sao anh lại ở đây?”
Lương Huyền Du luống cuống, sắc mặt khó coi, run rẩy toàn thân, có chút lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.
“Huyền Du, điều này không phải là chứng †ỏ chúng ta tâm linh tương thông sao?” Vân Tư Phàm khẽ cười, nói: “Nhìn này, anh đoán rằng em sẽ đến đây. Anh chỉ đang đợi ở đây.
Anh không ngờ rằng em thực sự đến. Điều này không phải muốn nói lên rằng suy nghĩ của chúng ta giống nhau sao?”