“Ồ?” Lâm Dương nhìn cổ tay mình, mới nhìn thấy tay áo đã bị trượt xuống một phần, một giọt Lạc Linh Huyết bị lộ ra ngoài.
“Ông yên tâm, tôi không biết dùng lực lượng của Lạc Linh Huyết đâu.” Lâm Dương nói.
“Cho dù cậu có dùng tới lại thế nào? Chỉ một hai giọt Lạc Linh Huyết mà thôi! Tôi có gì mà phải sợ? Hai tay cậu không hề có vết chai sần, cánh tay lại nhỏ, không giống người luyện võ, coi như là luyện võ, thời gian cũng không lâu lắm, cậu có dùng hết lực lượng của Lạc Linh Huyết! Tôi cũng không sợi” Tô Hữu Lương lạnh lùng nói, trực tiếp triển khai tư thế tấn công.
“Muốn tôi dùng hết lực lượng của Lạc Linh Huyết sao?”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn ông ta, sau đó kéo tay áo lên, bình tĩnh nói: “Ông cứ nhất định muốn thế sao?”
Tô Hữu Lương vốn còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy cổ tay dần dần được lộ ra ngoài, ánh mắt của ông ta trong nháy mắt cứng đờ.
Một lát sau, hai mắt Tô Hữu Lương chậm rãi phóng to lên, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi run rẩy, tinh thần từ ngốc trệ chuyển sang sợ hãi.
Tràn đầy sợ hãi!
Sự sợ hãi xâm nhập đến tận linh hồn!
“Hai… Hai… Hai… Hai mươi giọt? Không thể nào! Không thể nào…” Tô Hữu Lương líu lưỡi, chỉ vào Lâm Dương, vội vàng gào thét: “Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi là kẻ thù của nhà họ Dương các người!”
Lâm Dương gỡ mũ lưỡi trai xuống, nhàn nhạt nhìn Tô Hữu Lương.
“Bác sĩ Lâm?” Tô Hữu Lương trong nháy mắt co quắp ngồi bệt xuống mặt đất.
Ông ta chưa từng nghĩ tới, người này lại có thể là bác sĩ Lâm!
Là kẻ thù mà nhà họ Dương sắp phải đối phó!
Người kẻ thù ấy… Lại có thể mạnh đến vậy?
“Ra tay đi.” Lâm Dương nói.
Tô Hữu Lương kinh hãi khiếp sợ, giờ phút này làm gì còn có dũng khí nào để đánh với Lâm Dương nữa?
Đây chính là người có được hai mươi giọt Lạc Linh Huyết!
Ông ta cũng biết sơ lược về Lạc Linh Huyết.
Ông ta biết, người đã có được hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, thân thể đã hóa thành thân thể Tiên Thiên Cương, với thực lực của mình, căn bản không thể nào phá được!
Bác sĩ Lâm này, đã không thể giết chết cậu ta được!
Nhưng ông ta cũng không thể cứ buông xuôi như vậy được.
“Mình phải truyền tin về cho gia tộc! Nhất định phải truyền tin về gia tộc!”
Tô Hữu Lương cắn răng một cái, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, giả vờ gào lên một tiếng, giả vờ muốn tấn công Lâm Dương, nhưng lại chuyển hướng, dốc toàn lực muốn chạy trốn.
Nhưng khi ông ta mới tới gần cửa sổ, một người đã xuất hiện trước mặt ông ta như thể người kia biết thuấn di, tiếp theo giơ vung tay lên.
Lúc này Tô Hữu Lương phát hiện tầm mắt của mình đang quay cuồng…
Trong phòng riêng.
Một tiếng nhạc du dương ưu nhã vang lên.
Dương Vân Thu vừa mới ăn được nửa miếng bò bít tết, rót chén rượu đỏ, nhấp một ngụm nhỏ.
“Mấy giờ rồi.”
Cô ta thuận miệng hỏi một câu.
Người sau lưng bước lên phía trước.
“Cô chủ, đã đến 60 rồi.”
“Nói như vậy, Tô Hữu Lương đi nửa tiếng rồi nhữ?”
“Đúng vậy.”
“Sao lâu thế? Trước kia Tô Hữu Lương giết người nhiều nhất cũng chỉ cần mười phút đã giải quyết xong, sao lần này lại lâu như vậy vẫn chưa về?” Hàng chân mày lá liễu của Dương Vân Thu nhíu lại, có chút tức giận.
“Cô chủ, có lẽ là Tô Hữu Lương đụng phải phiền toái gì đó.” Người hầu cung kính nói.